Danh sách chương

Thực ra, với sự thông minh thường ngày của Lan Cửu, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhận ra Quách Tố Mặc bị người ta động tay động chân, vết thương cũng bị nhiễm trùng. 

Nhưng vì lo lắng mà anh bị cảm xúc lạ lẫm ảnh hưởng, dẫn đến hiểu lầm vừa rồi.

Lan Cửu cảm thấy xấu hổ, mặt trắng bệch, anh có chút giận dữ đạp một cú vào Ngũ Sắc bên chân mình.

Ngũ Sắc bị đạp dính chặt vào cửa, rồi từ từ trượt xuống đất như tờ giấy, mặt đầy nước mắt: “Tại sao người bị thương luôn là tôi?…”

Quách Tố Mặc cười thầm trong lòng, để giữ thể diện cho ai đó, cô chủ động nhún nhường, hạ giọng, ánh mắt dịu dàng nhìn Lan Cửu: “Lan đại nhân, vết thương trên mặt em có phải không thể chữa khỏi không?”

“Khụ.” Lan Cửu giả vờ ho để che giấu sự xấu hổ, ánh mắt có chút lúng túng, anh lấy ra một ống tiêm, rút ra mười mililít máu của Quách Tố Mặc, sau đó cẩn thận lau sạch lỗ kim.

“Anh sẽ kiểm tra xem đám điên đó đã dùng gì với em, về vết thương trên mặt, em đã vượt qua virus zombie biến dị, tiếp theo việc chữa lành vết thương, Ngũ Sắc có cách.” Lan Cửu xòe tay hút Ngũ Sắc từ dưới đất lên, ném về phía Quách Tố Mặc rồi mặt lạnh lùng quay đi.

Quách Tố Mặc và Ngũ Sắc: “!!” 

Lại thấy một góc nhỏ trong năng lực của Lan đại nhân…

Quách Tố Mặc kéo lá của Ngũ Sắc, thở dài hỏi: “Ngũ Sắc, tao nhớ cánh hoa trắng của mày có khả năng chữa trị đúng không?” Trí nhớ của cô rất tốt.

Không ngờ, vừa mở miệng, cánh hoa trắng của Ngũ Sắc liền co lại, như thể làm vậy thì Quách Tố Mặc sẽ không nhìn thấy cánh hoa trắng. Thật đơn giản và ngốc nghếch…

Ngũ Sắc khóc thút thít: “Tiểu Mặc, đó là tinh hoa của cuộc đời tôi, mất đi nó thì tôi sẽ chết!” 

Giọng nói u oán như thể Quách Tố Mặc là một tên cướp giật chồng.

Quách Tố Mặc thấy bối rối.

“Được rồi, nếu mày không muốn, … thì tao đi tìm Lan đại nhân.”

“Được, được, tôi sẽ chữa cho cô!” Ngũ Sắc quấn lấy cánh tay cô không để cô đi, rấm rứt: “Nếu Lan đại nhân ra tay, thì tinh hoa mà tôi khó khăn lắm mới tích lũy được sẽ không còn một giọt.”

Quách Tố Mặc hài lòng nở nụ cười, gật đầu với vẻ mặt “được lợi còn không mau chữa”.

Ngũ Sắc đành phải ngoan ngoãn mang hoa đĩa của mình tới trước mặt Quách Tố Mặc, cánh hoa trắng bao quanh khuôn mặt cô.

Quách Tố Mặc rên rỉ, tay bóp chặt cuống lá của Ngũ Sắc, nếu nó không chữa lành, cô thực sự có thể tức giận đến mức tách nó ra khỏi thân và không cho nó mặc quần áo trong một thời gian.

Ngũ Sắc nhìn thấy tiểu thuyết tình cảm nhiều, biết cảm giác xấu hổ, quen mặc quần áo, nước mắt lưng tròng: Tiểu Mặc và Lan đại nhân đều vô liêm sỉ!

Khi thời gian trôi qua, Quách Tố Mặc cảm thấy vết thương trên mặt bắt đầu tan chảy, hơi đau, sau đó ngứa, cô không kìm được muốn gãi, tay cô lập tức bị một bàn tay lớn, ấm áp giữ lại.

“Lan đại nhân?”

“Ừm.” Giọng trầm thấp vang lên bên tai: “Chịu đựng một chút, sắp xong rồi.” Lan Cửu nheo mắt nhìn Ngũ Sắc đang run rẩy.

Ngũ Sắc giận mà không dám nói, thầm than: Lan đại nhân, ngài học cái nheo mắt đó làm gì, đó là hành động của tên họ Âu Dương, ngài dùng nó là vũ khí chết người đấy…

Quách Tố Mặc nắm chặt tay anh, cảm giác mạnh mẽ của nam giới xung quanh khiến cô cảm thấy an toàn.

Cánh hoa trắng bao quanh khuôn mặt cô tỏa sáng, khi quá trình chữa lành kết thúc, lá và cành của Ngũ Sắc dần mất màu, trông uể oải và yếu ớt.

Khi cánh hoa thu lại, Quách Tố Mặc vẫn nhắm mắt, không dám mở ra. Lan Cửu ném cho Ngũ Sắc một ống chất lỏng, ra hiệu nó tránh xa, đừng để Quách Tố Mặc thấy bộ dạng thảm hại của nó, tránh bị hiểu lầm rằng nó đang giả vờ để được thương cảm.

Ngũ Sắc ủ rũ nhưng hưng phấn cuộn lại cái ống nhỏ trong suốt và lăn ra xa…

Lan Cửu khinh bỉ nhìn nó.

“Có thể mở mắt chưa?” Quách Tố Mặc lo lắng hỏi.

Lan Cửu đặt tay lên mắt cô, nhẹ nhàng mở mí mắt.

Ánh sáng chiếu vào đôi mắt như trăng của Quách Tố Mặc, cô chậm rãi mở mắt theo động tác của anh, đập vào mắt là một khuôn mặt sâu sắc, đôi mắt xanh thẳm như biển cả, phản chiếu khuôn mặt trắng mịn của mình, cô gần như được Lan Cửu ôm chặt vào lòng.

Mặc dù đã biết vết thương lành rất tốt, nhưng cô vẫn ngưng tụ ra một mặt gương nước, trong gương hiện lên khuôn mặt của một cô gái mười bảy mười tám tuổi, tinh tế và mịn màng, da còn tốt hơn trước khi bị hủy. 

Quách Tố Mặc không kìm được niềm vui trong lòng.

Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, sự cố này làm cô trông trẻ hơn hai ba tuổi, quả là trong cái rủi có cái may.

Trong gương, phía sau cô gái là người đàn ông đẹp trai, tóc ngắn rối, áo sơ mi đen và quần tây, khoác áo blouse trắng, từ phía sau ôm cô, dưới chiếc cổ trắng như sứ là hai khuy áo mở, lộ ra xương quai xanh quyến rũ.

 

Hết Chương 105:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Nguyệtmooon

    Truyện cuốn quá

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng ạ <3

  2. Cấp 1

    Mynhung

    Truyện hay lắm ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng rất nhiều <3

Trả lời

You cannot copy content of this page