Sự việc xảy ra quá nhanh, mọi người hoàn toàn không phản ứng kịp, Nhan Hoa Nồng chỉ kịp đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của Âu Dương Thanh Việt.
Trong súng của Phong Luật không phải đạn, mà là thuốc ức chế dị năng, Âu Dương Thanh Việt không may bị trúng đạn, tuy không ngất tại chỗ nhưng sức mạnh của hắn ta đã giảm đi đáng kể.
Nhan Hoa Nồng ra hiệu cho lính canh bắt giữ Lan Cửu, hét lên với anh: “Anh đã làm gì?!”
“Hừ, chỉ là một chút trừng phạt thôi, tiếp theo các người cứ từ từ mà chơi.” Lan Cửu nghiền nát màn hình điện tử, không chỉ Phong Luật bắt đầu bắn vào đồng đội của mình, mà còn có gần một nửa lính canh quay súng bắn vào đồng đội bên cạnh.
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn, mấy người mặc áo khoác trắng trong loạn lạc bị đạn lạc giết chết, Lan Cửu vẫn lạnh lùng, tao nhã ngồi vào trong xe bay.
Chiếc xe bay trong vài giây đã biến đổi sang chế độ bay, nhanh chóng bay vọt lên trời, đạn từ những người bên dưới không thể theo kịp tốc độ của nó.
Nhan Hoa Nồng đứng dưới nhìn đĩa bay rời đi, không kịp thông báo để khởi động thiết bị tên lửa của căn cứ, hơn nữa tình trạng của Âu Dương Thanh Việt không rõ ràng, chị ta tức giận đến mức gần như không giữ được sự bình tĩnh.
“Âu Dương, Âu Dương, anh thế nào rồi?” Nhan Hoa Nồng đỡ đầu hắn ta, cố gắng gọi hắn ta tỉnh lại khi hắn ta bắt đầu mất ý thức.
Một viên đạn lạc bắn vào tay chị ta, Nhan Hoa Nồng ngước nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong sân, tức giận giật lấy khẩu súng máy của lính canh và bắn liên tục, bất kể người bình thường hay người đột nhiên trở nên bất thường đều ngã gục dưới làn đạn.
Sau một hồi, ngoài những người xung quanh chị ta còn sống, tất cả những người khác đều không còn hơi thở.
“Đại tiểu thư?” Một lính canh bên cạnh nhắc nhở, giết nhiều người như vậy, trong đó còn có những người của các thế lực khác nhau, tướng quân của họ sẽ khó mà xử lý êm đẹp.
Nhan Hoa Nồng ném khẩu súng, lạnh lùng nhìn anh ta, nói khẽ: “Bây giờ điều quan trọng là nhanh chóng đưa tướng quân của các anh về chữa trị, những chuyện khác để sau hẵng bàn.”
Mấy người không nói gì, dù sao chị ta cũng là vị hôn thê tương lai của tướng quân, và gia đình Nhan Hoa Nồng luôn có quan hệ mật thiết với gia đình Âu Dương, chị ta sẽ không hại chủ nhân của họ.
Những người còn lại nhanh chóng đưa Âu Dương Thanh Việt đã ngất lên xe quân sự bên ngoài cổng và nhanh chóng rời đi. Sau đó sẽ có người đến để thu dọn thi thể.
Bên trong chiếc đĩa bay có thiết kế khác với chiếc xe bay, trông giống như một phòng khách.
Quách Tố Mặc ngồi bên cạnh giường, nhìn Lan Cửu mở chiếc hộp bạc, lấy ra dung dịch khử trùng, nhíp và bông gòn.
Lan Cửu mặt mày căng thẳng ngồi xuống bên cạnh, một tay giữ cằm cô, tay kia dùng bông gòn lau vết thương trên mặt cô, ban đầu rất nhẹ nhàng, nhưng khi máu lại bắt đầu chảy ra, động tác của anh càng lúc càng mạnh.
“Đau quá!” Quách Tố Mặc kêu lên đau đớn.
Cô muốn tức giận hỏi anh đang làm gì, nhưng khi ngước lên nhìn thấy gương mặt vô cùng u ám của anh, cô lập tức im bặt.
Nhưng cơn giận của Lan Cửu vẫn còn, không chỉ đối với những kẻ làm tổn thương cô mà còn đối với chính Quách Tố Mặc.
Máu từ vết thương cứ chảy ra không ngừng, anh liền ném dụng cụ đi, đột ngột đứng dậy và đập mạnh chiếc nhíp xuống bàn.
“Em là đồ ngốc sao, để bọn chúng hành hạ như vậy?! Chẳng phải anh đã liên tục nâng cấp cho em sao, năng lực của em đâu rồi, đều bị chó ăn hết rồi sao!”
Lan Cửu mím chặt môi, đôi mắt xanh thẳm, chiếc kính không gọng đã chẳng biết ném đi đâu, trong cơn giận dữ, đau lòng và tự trách, anh thấy vô cùng phức tạp, chưa bao giờ trải qua những cảm xúc này, anh không biết cách biểu đạt.
Quách Tố Mặc cảm thấy rất ấm ức, phản bác: “Em luôn cố gắng hấp thụ tinh thể để nâng cấp dị năng, nhưng…”
Nhìn thấy Lan Cửu tỏ vẻ mất kiên nhẫn khi cô đưa ra lý do, Quách Tố Mặc định nói về việc bị đánh lén nhưng lại nghẹn lời.
Chẳng lẽ cô không biết đánh lén sao? Cô luôn đối phó với mọi tình huống, nhưng lần này hành động của Mộc Uyển Uyển khiến cô bất ngờ, sau này cô không chỉ phải phòng thủ mà còn phải tấn công đúng lúc, tiêu diệt mọi mối đe dọa ngay từ trong trứng nước.
Quách Tố Mặc bất chợt thẫn thờ, Lan Cửu tưởng rằng cô đang phản kháng trong im lặng, tâm trạng càng thêm u ám, chuẩn bị trách mắng thì Ngũ Sắc bên cạnh nhỏ giọng nói thêm.
Ngũ Sắc sau khi vào đĩa bay liền trốn vào một góc, nhưng lần này thấy hai người càng lúc càng căng thẳng, nếu không ra điều hòa, dựa vào tính khí của Lan đại nhân, chắc chắn không nỡ trách mắng Tiểu Mặc, người chịu khổ lại là nó.
Vì vậy, nó nhảy đến bên cạnh Lan Cửu, nhỏ giọng giải thích: “Khụ, Lan đại nhân, tôi nghĩ ngài nên kiểm tra tình trạng cơ thể của Tiểu Mặc trước. Vết thương trên mặt cô ấy có điều không đúng, hơn nữa cô ấy nói dị năng bị phong bế không sử dụng được.”
Quách Tố Mặc ở bên cạnh gật đầu liên tục, cô cũng định nói chuyện này, dị năng bị phong bế chắc chắn Lan Cửu có cách giải, anh là bậc thầy về lĩnh vực này, cô lo lắng là vết thương trên mặt có thể khó chữa khỏi.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Nguyệtmooon
Truyện cuốn quá
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng ạ <3
1 năm
Mynhung
Truyện hay lắm ạ
1 năm
kratos01
Cám ơn nàng rất nhiều <3
1 năm