Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
Sau một hồi “ghê tởm lẫn nhau”, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy chán ngấy, quyết định tạm dừng lần này ở đây, để dành lần sau tiếp tục. Cùng lúc đó, thể lực đã cạn kiệt của cô dần dần khôi phục — không thể không nói, thể chất hiện tại của cô thật sự đã đạt đến mức kinh người.
Cô đứng dậy, liếc mắt nhìn đống vật tư đầy màu sắc trong siêu thị yên ắng, không tiếng động, rồi tiếc nuối thở dài:
“Có không gian thì tốt biết mấy.”
Chỉ có thể nhìn mà không lấy được gì, đúng là khiến người ta đau lòng vô cùng.
“Không gian?”
Có lẽ là do bị biểu hiện vừa rồi của Hạ Hoàng Tuyền kích thích, Thương Bích Lạc — người luôn dùng nụ cười làm biểu cảm mặc định — hiếm khi thu lại nét cười, nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:
“Ý ngươi là đạo cụ chứa đồ mà nhân vật chính hay dùng trong tiểu thuyết mạng?”
“!!!”
Cho nên, cái siêu thị này rốt cuộc còn muốn khiến cô trải nghiệm bao nhiêu phen sốc tận óc nữa đây?! Hóa ra Thương Boss cũng đọc mấy thể loại tiểu thuyết đó sao?!
Hạ Hoàng Tuyền vừa kinh ngạc, vừa không thể không tưởng tượng cảnh hắn đeo kính, chảy nước dãi ngồi bên máy tính đọc truyện ngựa giống… Thật sự là… Không thể tưởng tượng nổi!
Hơn nữa, để loại người như hắn làm độc giả, có cảm giác thật nguy hiểm. Nhỡ đâu truyện kết thúc kiểu bỏ dở hay “thái giám”, hắn nhất định sẽ bắt tác giả làm thành hộp xi măng thả xuống sông Hoàng Phố cho coi?! Chắc chắn luôn!
“Ngươi hình như rất bất ngờ?”
Hạ Hoàng Tuyền lập tức hoàn hồn:
“Ai… ai bất ngờ chứ?!”
Sau đó cô ngẩng cằm lên, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn:
“Ta chỉ không ngờ ngươi cũng đi YY mấy thứ không thực tế kiểu đó thôi, hừ!”
Vừa nghe đến chữ “chiến đấu”, Thương Bích Lạc như khoác lên giáp sắt tác chiến, vì đang ngồi nên phải ngẩng đầu nhìn Hạ Hoàng Tuyền, ánh mắt giống hệt như đang nhìn một đứa trẻ không nghe lời:
“Xin lỗi, chỉ là vừa nghe ngươi nói thì đột nhiên nhớ ra thôi.”
“……”
Cho nên là, người bắt đầu tưởng tượng là cô, muốn khinh bỉ cũng phải khinh bỉ chính mình trước sao?
Đồ khốn! Nói chuyện với tên này thật quá mệt mỏi. Cách hắn suy nghĩ đúng là… giống như đại tràng vậy — cong quẹo tùm lum! Thật muốn mở bung ra kéo cho thẳng!
Chờ đã…
Cô chăm chú nhìn Thương Bích Lạc, hơi nheo mắt:
“Tiểu tử, sao ngươi không cười nữa vậy?”
Thương Bích Lạc bình tĩnh đáp:
“Bởi vì ta nhận ra hình như ngươi rất ghét nụ cười của ta.”
“……”
Hạ Hoàng Tuyền trầm mặc một lúc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Cô cúi sát mặt đến gần thanh niên, gằn từng chữ:
“Ngươi sai rồi. Ta không ghét nụ cười của ngươi.”
“Ồ?”
“Thứ ta ghét là toàn bộ con người ngươi.”
“……”
Thương Bích Lạc đối với câu trả lời này không bất ngờ… nhưng cũng có chút bất ngờ. Dù sao thì cô cũng chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình. Nếu không phải đã quen biết từ trước, chắc hẳn cũng là bản năng như dã thú cảm nhận được bản chất của hắn mà thôi. Nhưng… vẫn còn một điều rất kỳ lạ:
“Đã như vậy, vì sao lại mang ta theo?”
Cô nghĩ cô muốn vậy chắc?
Nhưng rõ ràng không thể nói thẳng ra. Với sự hiểu biết của cô về hắn, nếu hắn biết chân tướng, chắc chắn sẽ không khách khí mà xử cô thẳng tay cho xem?!
Vì vậy, trong tình huống này, cách duy nhất chính là ——
“Ngươi thông minh như vậy, chi bằng đoán thử xem?”
Ném lại câu hỏi cho hắn. Người càng thông minh, càng dễ suy diễn lung tung. Suy nghĩ tới lui, thể nào cũng tự xoắn não rồi bất tỉnh.
Thích tự xoắn não thì cứ để hắn xoắn, cô không rảnh mà đi theo phụ họa.
Nhưng rõ ràng, Hạ Hoàng Tuyền đã đánh giá quá thấp độ dày da mặt của Thương Bích Lạc. Chỉ thấy hắn hơi nhướng mày, vậy mà lại thản nhiên đáp:
“Chẳng lẽ ngươi miệng thì cứng nhưng lòng thì mềm, thật ra trong lòng rất thích ta?”
“!!!”
Cô có thể đánh chết hắn không?! Có thể chứ?! Không được, cảm giác như hắn đang thăm dò gì đó, nếu tức giận thật thì chẳng khác nào rơi vào bẫy.
Hạ Hoàng Tuyền liều mạng đè nén ngọn lửa giận trong lòng. Đúng lúc này, cô chợt nhớ tới một chuyện — Thương Bích Lạc… do từng trải qua việc gì đó, trong lòng hắn thật ra cực kỳ bài xích phụ nữ, thậm chí đã đến mức có thể gọi là “bệnh tâm lý”. Một khi đã như vậy… hừ hừ hừ, tiểu ác ma trong lòng bắt đầu múa cánh âm mưu.
Hạ Hoàng Tuyền cúi người, túm lấy cằm Thương Bích Lạc, ánh mắt rơi xuống làn môi nhợt nhạt của hắn, sau một giây lấy đà tâm lý, cúi đầu “chụt” một cái hôn lên, sau đó mặt không đổi sắc ngẩng lên, dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn hắn mà nói:
“Đúng vậy, ta yêu ngươi muốn chết. Ngươi có muốn cởi quần ra để ta cưỡi lên một cái không?”
Đến đi! Ói đi! Nổi giận đi! Phản kháng đi! Sau đó ta sẽ đè ngươi xuống đất tẩn cho một trận!
Hạ Hoàng Tuyền đầy chờ mong nhìn chằm chằm Thương Bích Lạc. Chỉ thấy yết hầu hắn khẽ rung, ánh mắt rũ xuống, như thể sắp không kiềm được xúc động muốn bùng nổ… rồi sau đó — vậy mà lại nở một nụ cười thánh thiện gần như phát sáng:
“Được chứ.”
“……” Boss, tiết tháo của ngươi đâu rồi?! Mau nhặt lại đi!!!
Tuy biết rõ đối phương chỉ đang nói đùa, nhưng Hạ Hoàng Tuyền cũng không thể vì muốn chứng minh mà thật sự cởi quần cưỡi lên hắn a! Hơn nữa Thương Boss này rõ ràng cũng không định để mất “trinh tiết”, nhìn kìa, cười đến mức khiến người ta muốn buồn nôn.
Cảm thấy toàn bộ không còn thú vị, Hạ Hoàng Tuyền lười biếng “hừ” một tiếng, xách Thương Bích Lạc từ mặt đất lên, quẳng lại chỗ cũ:
“Đi thôi!”
Tuy rằng nơi này tang thi đã bị quét sạch, cửa cũng đóng chặt, đồ ăn, nước uống và vật dụng sinh hoạt đầy đủ, cho dù có người khác tới thì với lực chiến của cô cũng chẳng cần lo lắng. Nhưng theo thời gian, những người từng tự nhốt mình trong nhà rồi cũng phải ra ngoài tìm thức ăn. Thế nào rồi cũng có người chết, sau đó biến thành tang thi. Ai biết được khi nào lại xuất hiện trung cấp, cao cấp tiến hóa tang thi? Thành phố này sẽ ngày càng nguy hiểm.
Hơn nữa, hệ thống không thể để cô cứ mãi ở đây chờ chết.
“Rời đi là quyết định sáng suốt.”
“Đó là điều hiển nhiên!”
Hạ Hoàng Tuyền nhướng mày, vừa đáp vừa dùng hai tay nắm kệ hàng, chạy đà vài mét, rồi đột nhiên ném mạnh nó ra ngoài. Một tiếng rầm rung trời vang lên. Hạ Hoàng Tuyền dẫm lên mặt đất đầy mảnh pha lê vỡ, bước ra ngoài đường. Cô rút đao, chém giết những tang thi bị tiếng động thu hút, đồng thời hấp thu tử khí của chúng. Sau khi xong việc, cô ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn vài người đang trốn ở góc đường đối diện. Sau đó lại quay đầu nhìn siêu thị một cái, rồi xoay người bỏ đi.
Ít nhất, hiện tại siêu thị ấy là một nơi cực kỳ an toàn. Nếu những người đó nhanh tay, họ có thể tích góp đủ vật tư làm nguồn sống duy trì nhân loại — còn hơn để phí hoài trong lãng phí.
Trên bầu trời, mũi tên vẫn chỉ về phía trước. Chiếc xe tải dừng không xa trước đó giờ đã không thấy đâu. Cho đến giờ, cô vẫn không hiểu rốt cuộc nguyên nhân dẫn đến tất cả chuyện này là gì. Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ nhiều. Tang thi đã bắt đầu tăng tốc, đi bộ rời thành phố là quá chậm, cần phải tìm phương tiện giao thông mới.
Vấn đề là: cô không biết lái xe!
Ở đây, “xe” không chỉ là ô tô, mà còn gồm cả xe máy, thậm chí xe đạp.
Không sai — từ nhỏ đến lớn, cô luôn là thành viên trung thành của bộ hành đảng!
Hạ Hoàng Tuyền liếc nhìn chiếc xe đỗ ven đường, không quay đầu lại hỏi:
“Ngươi biết lái xe không?”
“Biết, nhưng là xe chuyên dụng.”
“……” Không cần hỏi nữa. Hạ Hoàng Tuyền lập tức hiểu ra — với tình trạng đôi chân kia, làm sao hắn có thể lái xe bình thường? Xem ra vẫn là đến lượt cô ra tay. May mà tận thế rồi, không cần thi bằng lái, cũng chẳng cần tuân theo luật giao thông nào hết.
“Chiếc nào thì được?” Dù sao cũng là phạm pháp, thêm tội trộm cướp cũng không sao nữa rồi.
“Chiếc xe địa hình màu xám kia.” Phạm pháp mà còn biết chọn xe xịn!
Hạ Hoàng Tuyền chạy tới bên chiếc xe địa hình. Cùng lúc đó, cô phát hiện một chuyện kỳ lạ: rõ ràng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng vẫn có tang thi lảng vảng tiến về phía cô. Trùng hợp sao? Hạ Hoàng Tuyền dịch sang một bên thử, quả nhiên tang thi lập tức dừng lại, xoay đầu, rồi lại tiếp tục đi về phía này.
“Cái này là…”
“Khứu giác.” Thương Bích Lạc khẳng định với vẻ chắc chắn,
“Sau khi tốc độ tăng lên, tang thi bắt đầu có khứu giác rồi.”
Khứu giác… Cuối cùng Hạ Hoàng Tuyền cũng hiểu vì sao Vương Thụy lại bị cắn. Ban đầu, hầu hết tang thi gần kệ hàng đã bị cô tiêu diệt, chỉ còn vài con lẩn khuất ở góc, không đủ đáng ngại. Chính vì nắm rõ điểm này nên nhóm người kia mới lơ là cảnh giác, cứ tưởng chỉ cần không gây ra tiếng động lớn là không sao. Kết quả, trong tình trạng không hề phòng bị, họ bị lũ tang thi tiến hóa có khứu giác vây kín.
Tăng tốc độ, có được khứu giác… Đây chính là tiến hóa sơ cấp sao?! Còn có thể xuất hiện những biểu hiện nào khác không? Tang thi ngày càng mạnh hơn, xem ra Hạ Hoàng Tuyền cần phải nhanh chóng rời khỏi những nơi tập trung đông người.
Không cần chìa khóa, cô chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc xe với hiệu quả chống trộm đỉnh cao liền bị mở toang. Nhưng ngay sau đó Hạ Hoàng Tuyền nhận ra một bi kịch — không có chìa khóa a! Nhưng không sao, cô có Boss ở đây. Không khách khí chút nào, Hạ Hoàng Tuyền thẳng tay ném Thương Bích Lạc lên ghế lái:
“Cho ngươi hai phút, mở không được thì ta lấy đầu ngươi làm tay lái đấy!”
Thứ này ngoài ăn ngủ và đi vệ sinh ra thì ít nhất cũng nên làm được chuyện gì đứng đắn chứ.
Không hổ danh là tiêu chuẩn của kẻ tội phạm, Thương Bích Lạc thật sự khởi động được xe. Tay Hạ Hoàng Tuyền gác lên vô-lăng do hắn nắm giữ, cô thì một chân đạp ga, một chân đạp phanh, toan tính dùng kiểu phối hợp “hai người một xe” để lái.
“Ta chạy đây!”
“Xe việt dã tăng tốc cần phải từ từ…”
Còn chưa nói xong, chân phải của Hạ Hoàng Tuyền đã đạp thẳng hết ga. Bánh xe lập tức xoay cuồng dữ dội, khiến cả chiếc xe như đang trượt trên mặt băng, quay vòng tại chỗ như điên.
“A a a? À đúng rồi, muốn dừng lại!”
“Phanh cần phải chậm rãi…”
Câu còn chưa xong, Hạ Hoàng Tuyền đã hung hăng đạp phanh. Trọng tâm xe đột ngột dồn ra phía trước, sau đó cả xe chao đảo mạnh về phía trước, cô không kịp phản ứng, đầu đập thẳng vào kính trước.
“Ngao!”
Xe cuối cùng cũng dừng lại. Hạ Hoàng Tuyền ôm đầu rên rỉ:
“Đau quá đau quá…”
“…” Thương Bích Lạc nhìn vết nứt hiện ra trên kính xe mà cạn lời. Đầu người bình thường mà đập ra loại sức mạnh thế này sao? Không những không chảy máu, đến cả âm thanh cũng không có.
Nhưng lúc này rõ ràng không phải lúc để than thở chuyện đó. Thương Bích Lạc liếc nhìn ra ngoài:
“Tang thi tới rồi?”
“A? À!” Hạ Hoàng Tuyền lại đạp ga, lần này học được bài học nên động tác rất nhẹ nhàng, xe lăn bánh nhưng tốc độ rất chậm.
Dù Thương Bích Lạc tư thế ổn định, chiếc xe vẫn không chạy nhanh được để thoát khỏi tang thi đang đuổi phía sau. Hạ Hoàng Tuyền nhìn hai bên đường, đây không phải lần đầu cô ngồi xe, nhưng lần đầu tự mình lái vẫn khiến cô có chút kích động.
Đúng lúc ấy, ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền bất ngờ bắt gặp một hình ảnh khiến cô kinh hãi. Phản xạ đầu tiên của cô là… đạp mạnh phanh!
Cơ thể cô lại lần nữa nghiêng mạnh về phía trước, nhưng lần này có kinh nghiệm, một tay chống lên bảng điều khiển, cả người lại lệch sang một bên ngã xuống — đầu vừa vặn… chui vào giữa hai chân Thương Bích Lạc.
“…”
“…”
Hạ Hoàng Tuyền chống người dậy, lặng lẽ nhìn kính xe bị rạn, lại nhìn khu vực giữa hai chân Thương Bích Lạc. Sau một hồi áy náy, cô lập tức dựng lại gương mặt lãnh diễm cao quý, cố gắng che giấu cảm giác tội lỗi mãnh liệt trong lòng, hừ một tiếng nói:
“Dù sao ngươi cũng đâu dùng tới nữa, hỏng thì hỏng! Là nam nhân thì đừng để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này!”
Nhưng mà… bây giờ hắn còn được xem là nam nhân không nhỉ? Mặc kệ đi, nói tóm lại, cô tuyệt đối sẽ không chịu trách nhiệm!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Nào nào, chúng ta tiếp tục cố gắng phân tích tiến trình tâm lý của Boss nhé:
Hắn cuối cùng cũng nhận ra cô muội tử này dường như cực kỳ ghét hắn, cho nên dù cố gắng cỡ nào cũng không “dụ” được. Thế nhưng lần thử tiếp theo, vậy mà lại bị… bị hôn!!!
Giết cô ta giết cô ta giết cô ta giết cô ta giết cô ta giết cô ta…
Nhưng mà… đánh không lại! Ta nhịn!!!
Chưa hết, cái đoạn bị muội tử “đụng” phải chỗ đó… lại còn bị nói ra những lời như thế,
Giết cô ta giết cô ta giết cô ta giết cô ta giết cô ta giết cô ta giết cô ta…
Nhưng mà! Vẫn không đánh lại!!!
Vậy nên, bi kịch của Boss nằm ở hai điểm:
Thương Boss: … Tác giả, làm ơn đi chết một lần được không?
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần