Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
Lúc này, trong đầu Hạ Hoàng Tuyền hoàn toàn không tiếp nhận được những sóng oán niệm điện từ phát ra từ Ngôn Tất Hành, toàn bộ sự chú ý của cô đã đặt hết vào việc tìm kiếm Tô Giác. Cuối cùng, cô tìm thấy hắn trên chiếc ghế sô pha trong đại sảnh tầng một.
Chàng trai trẻ cúi đầu ngồi lặng im, Hạ Hoàng Tuyền tuy không nhìn rõ nét mặt hắn, nhưng cũng có thể đoán được phần nào tâm trạng — rốt cuộc, là đã mất đi một người bạn… Cô suy nghĩ một lúc, rồi quyết định tiến tới phía sau hắn, luôn cảm thấy rằng, trong hoàn cảnh này, đứng ở vị trí này có lẽ là thích hợp nhất. Đồng thời, bi kịch bắt đầu — cô phát hiện bản thân hoàn toàn không biết nên nói gì.
Vì đã tiếp nhận ký ức giả kia, ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, ở một mức độ nào đó, cô quả thực có chút quan tâm đến chàng trai trước mặt. Nhưng cũng bởi ký ức ấy đến quá đột ngột, cô thật sự không biết nên xử lý cảm xúc ấy thế nào cho ổn.
Vậy rốt cuộc bây giờ nên làm gì đây?
“Anh không sao chứ?” — quả là vô nghĩa!
“Anh vẫn ổn chứ?” — cũng vô nghĩa nốt!
“Nếu anh muốn khóc thì vai tôi cho mượn.” — luôn có cảm giác chỗ nào đó sai sai!
“Đàn ông khóc cũng không phải tội lỗi…” — tự thấy nhục quá!
Thật là… Hạ Hoàng Tuyền phiền muộn đến nỗi đành gục đầu xuống vai, cảm thấy ngay cả đối mặt với tang thi cũng chưa từng khiến cô thấy rối rắm đến thế này.
“Chúng tôi quen nhau từ đại học, vì có cùng sở thích nên rất thân thiết.”
Người phá tan sự im lặng là Tô Giác.
Giọng hắn nghe bình thản mà trầm thấp, như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng ẩn sâu bên trong lại là những đợt sóng lớn cuộn trào.
Hạ Hoàng Tuyền nâng tay lên, chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng đặt lên vai chàng trai. Cảm thấy không bị hắn kháng cự, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô đã nhận ra, có lẽ điều mà đối phương cần chỉ đơn giản là một người yên lặng lắng nghe. Vì vậy, cô điều chỉnh hơi thở, yên lặng lắng nghe hắn kể về những ký ức với người bạn cũ. Dù là những mảnh vụn rời rạc, nhưng từng mẩu đều rất trân quý.
Tô Giác kể mãi, rồi đột nhiên hỏi một câu:
“Em có biết nguyện vọng của cậu ấy là gì không?”
Nói đến đây, hắn ngừng lại, dường như đang nhớ lại, nhưng cũng dường như đang đợi Hạ Hoàng Tuyền trả lời.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi cẩn thận mở miệng: “Đứng trên đỉnh cao?”
“… Không, không phải.” Tô Giác khẽ lắc đầu, trong lúc đó, mái tóc mềm mại hơi xoăn nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của Hạ Hoàng Tuyền, “Nguyện vọng của cậu ấy là — hy vọng nhân loại có thể thoát khỏi bệnh tật.”
“…”
“Buồn cười, đúng không?”
“Thay vì nói là buồn cười…” Hạ Hoàng Tuyền khựng lại một chút rồi tiếp, “Chi bằng nói có phần quá ngây thơ. Tuy tôi không hiểu rõ những thứ cao siêu kia, nhưng…” Loại chuyện này, với trình độ khoa học hiện tại là không thể đạt được đúng không? Không ngờ người đàn ông ấy lại từng có một giấc mơ như vậy, thật sự khiến người ta kinh ngạc. Nhưng đồng thời, “Giấc mơ thì chỉ nghĩ mà không làm mới gọi là nguyện vọng, còn khi đã hành động vì nó, đó là lý tưởng. Tôi cảm thấy, những người dám vì lý tưởng mà phấn đấu đều rất vĩ đại, không ai có tư cách cười nhạo họ. Đương nhiên, mặt trái của lý tưởng thì…” Như là hủy diệt thế giới hay lập lại thế giới — cái này thì vẫn nên thôi đi thì hơn!
“ Cậu ấy từng nói với tôi, muốn kiên trì nghiên cứu bí ẩn cơ thể con người, một ngày nào đó sẽ chinh phục tất cả bệnh tật, giải phóng nhân loại khỏi xiềng xích đã trói buộc họ hàng chục, thậm chí hàng trăm vạn năm, để họ thật sự đạt được tự do.”
“Khoảnh khắc đó, tuy lời cậu ấy nói có vẻ ngây thơ, chẳng ăn nhập gì với khoa học thực tế, nhưng lại sáng chói đến lạ thường.”
“Tôi vẫn luôn…” — Tô Giác vươn tay, nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình — “vẫn luôn xem cậu ấy là mục tiêu để mình hướng tới.” Lòng bàn tay siết lại, “Khi nghe tin cậu ấy đã tìm được phòng thí nghiệm phù hợp, tôi thật sự rất vui, nghĩ rằng một ngày nào đó, có thể lại cùng nhau vui vẻ nghiên cứu như xưa. Nhưng mà… tôi không ngờ…”
“Rốt cuộc là từ khi nào cậu ấy bắt đầu đi chệch hướng? Còn tôi, là bạn bè lại chỉ mải mê nghiên cứu, không kịp nhận ra điều đó… Thật sự…”
“…”
Tô Giác im lặng. Từ những lời nói và bàn tay đang siết chặt của anh, Hạ Hoàng Tuyền cảm nhận được một sự day dứt và áy náy sâu sắc. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh chàng trai trẻ trong mắt cô như hòa làm một với một chú động vật nhỏ đang bất an. Theo bản năng, cô đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc mềm và hơi xoăn của hắn, như đang dỗ dành.
“… Hoàng Tuyền?”
Tay cô khựng lại. Trong lòng khóc không thành tiếng — tay mình đúng là không nghe lời chút nào! Sao lại hành động theo bản năng vậy chứ? Nhưng vào lúc như thế này, phải nói gì đó mới được… vẫn là chẳng nghĩ ra được gì cả! Cuối cùng, cô quyết định nói thật:
“… Tôi không biết nên nói gì nữa.” Rút tay lại gãi gãi mặt, “Tuy có rất nhiều câu nói an ủi, nhưng tôi nghĩ chẳng có câu nào là điều anh muốn nghe cả.”
Tô Giác sững người một chút, rồi bật cười.
Hạ Hoàng Tuyền ngẩng mặt lên nhìn trời — bị cười rồi sao? Thôi thì… thỉnh thoảng bị cười một chút cũng không sao. Ai bảo cô là người tốt cơ chứ.
“Cảm ơn em, Hoàng Tuyền. Tôi thấy khá hơn nhiều rồi.”
“…?” Một trận cười lại có tác dụng chữa lành như vậy sao? Hay là do mặt cô trông đáng thương sẵn rồi?
— Thôi kệ… Dù sao kết quả tốt là được, mấy chuyện khác cũng không đáng để quan tâm nữa.
“Không cần cảm ơn tôi đâu, thật ra tôi chẳng làm được gì cả.” Hạ Hoàng Tuyền nói rồi dừng lại, trầm ngâm một lát rồi vẫn quyết định nói tiếp, “Tôi nghĩ việc hắn đi đến bước đó không hoàn toàn là lỗi của anh. Trước đây thầy chính trị cũng từng nói rồi mà, ‘nguyên nhân bên trong là yếu tố quyết định, yếu tố bên ngoài chỉ tác động thông qua nguyên nhân bên trong’. Tuy anh có phần sai, nhưng anh tuyệt đối không phải là kẻ đầu têu. Hơn nữa, bây giờ cũng không phải là lúc để mãi đắm chìm trong hối hận đâu, đúng không?”
“Hắn để lại thư cho anh là vì muốn ngăn chặn tận thế xảy ra. Đáng tiếc số phận trêu ngươi. Đã như vậy, chẳng phải anh nên hoàn thành di nguyện của hắn, liều mình nghiên cứu vaccine, giúp thế giới này trở lại bình thường sao? Dù tôi nói cũng không hay…” Lần đầu tiên Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy bản thân vụng về trong lời nói, vô cùng rối rắm. Sớm biết thế thì cô đã nâng điểm kỹ năng ‘khéo ăn nói’ lên max rồi! Không đến mức giờ đây rối bời thế này, “Tóm lại là… bây giờ mà sa sút tinh thần, chính là phạm tội lớn đấy!”
Tô Giác bất ngờ khom người, dùng tay còn lại che miệng, ban đầu là tiếng ho nhẹ, sau đó hoàn toàn biến thành tiếng cười bật ra.
“Hoàng Tuyền… khả năng khuyên người của em vẫn tệ như xưa…” Hắn vừa run vai vừa nói.
“…” Hạ Hoàng Tuyền nhếch khóe mắt, rút tay lại khỏi tay anh, “Thật là ngại quá đấy!” Cái người này — còn cười đến mức như vậy! Vừa rồi còn lo loạn hết cả lên, giờ cảm thấy mình đúng là ngu ngốc… Ôi, mệt quá, không yêu nổi nữa…
“Giận à?” Giọng đầy nghi hoặc.
“Không có!”
“Giận rồi.” Giọng khẳng định.
“Đã bảo là không — có mà!”
“Hoàng Tuyền, em không phải là không làm được gì cả.” Tô Giác đứng dậy, xoay người đối mặt với cô, mỉm cười nói: “Em làm được nhiều hơn cả những gì tôi nghĩ đấy.”
“Dù anh nói vậy…”
“Để bày tỏ lòng biết ơn,” Tô Giác nghiêng đầu, dang hai tay ra, “muốn được ôm một cái không?”
“Xin miễn cho kẻ bất tài!”
Ném lại một câu như thế, Hạ Hoàng Tuyền xoay người bỏ chạy, phía sau là chàng thanh niên có vẻ ngoài chững chạc nhưng tính cách lại chẳng hợp với độ tuổi thật tí nào đang đuổi theo, vừa đi vừa lầm bầm mấy câu vớ vẩn kiểu như: “Lúc nhỏ rõ ràng còn hay bắt tôi ôm cơ mà…”
— Căn bản chẳng có chuyện đó đâu nhé?!
— Đừng có biến giả thành thật như thế chứ, đồ ngốc!
— Haizz, bên cạnh cô sao toàn là mấy kẻ ngốc thế này?!
Đang nghĩ tới đó, Hạ Hoàng Tuyền vừa đi chưa được bao xa thì đã thấy Ngôn Tất Hành mặt mày hớn hở nhào tới, nhiệt tình túm lấy tay cô, nước mắt nước mũi lưng tròng:
“Muội tử, cuối cùng cô cũng trở lại! Ta nhớ cô sắp ch.ết luôn rồi…”
“… Chúng ta mới xa nhau bao lâu?”
“Chưa đến 30 phút!”
“…” Cô cuối cùng không nhịn được nữa, giơ tay đập cho một cái bay ra, đúng là… cái loại vô nghĩa này thì có ý nghĩa gì cơ chứ?!
Vừa mới thoát khỏi bạo lực lạnh lùng thì lại bị “tấn công” bởi bạo lực nhiệt tình, Ngôn Tất Hành nghẹn lời — hắn có làm gì nên tội đâu? Tuy trên danh nghĩa mới chỉ 30 phút, nhưng ở cạnh A Thương thì đúng là mỗi giây như cả năm! Nếu đổi ra thì chẳng phải như xa nhau 18 năm rồi còn gì, cảm động một chút cũng là lẽ thường tình. Vậy mà chẳng ai hiểu cho hắn cả…
Ngay khi ấy, Hạ Hoàng Tuyền chợt nhận ra: “Hình như thiếu người thì phải?”
“Họ đang đi kiểm tra lại xem trong tòa nhà còn ai sống sót không.” Hạ Hoàng Tuyền hỏi nhỏ, Ngôn Tất Hành cũng hạ giọng trả lời.
Cẩn thận là tốt, ít nhất cũng để lại phần lớn lực lượng. Nếu có chuyện bất trắc, họ sẽ mang theo tài liệu quý giá ra ngoài.
“Ý ngươi là… còn có người sống?” Hạ Hoàng Tuyền hơi sững người, sau đó gật đầu, “Chắc là vậy.” Nhưng mà… “Tòa nhà lớn như thế, định lục tung từng tầng một sao?”
Ngôn Tất Hành thở dài, cảm thấy mình lại vừa tìm lại được cảm giác thông minh ưu việt hiếm có: “Muội tử à, trên đời này có thứ gọi là máy dò hồng ngoại đấy.” Nói xong, hắn còn làm bộ kinh ngạc, “Chẳng lẽ cô không biết cái đó là gì sao?”
“… Đương nhiên là tôi biết!”
Dù chưa từng dùng nhưng cũng đã nghe nói rồi chứ! Trên TV còn chiếu hoài mà. Nói đơn giản, các vật thể có nhiệt độ khác nhau sẽ phát ra tia bức xạ khác nhau, dựa vào nguyên lý đó, máy dò hồng ngoại có thể phát hiện những thứ mắt thường không nhìn thấy, ví dụ như người sống trong tòa nhà — thứ có thân nhiệt. Còn tang thi thì không có bất kỳ dấu hiệu nhiệt nào.
Một giờ sau, quân đội đã dẫn theo những người sống sót trở lại, sau đó, mọi người đồng loạt rút khỏi hiện trường.
Những người được cứu được đưa lên xe quân đội, còn Tô Giác thì ngồi chung xe với Hạ Hoàng Tuyền và nhóm của cô. Chạy được một đoạn, đột nhiên một tiếng nổ vang lên phía sau, âm thanh lớn đến mức như đánh thức mọi giác quan. Kinh ngạc, Hạ Hoàng Tuyền quay đầu nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy tầng một của tòa cao ốc cũ giờ đang bốc cháy dữ dội.
Ngọn lửa thiêu rụi không chỉ xác tang thi mà cả virus lơ lửng trong không khí.
【 Có lẽ cậu ấy sẽ thấy hổ thẹn khi quen biết tôi, nhưng tôi vẫn hi vọng có ai đó có thể nhớ kỹ mình, đừng để tôi yên lặng hư thối ở trong này.】
Cô theo bản năng quay sang nhìn người bên cạnh. Tô Giác mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lặng lẽ.
Không hiểu sao, trong đầu Hạ Hoàng Tuyền chợt vang lên một câu kinh văn cổ xưa —
“Tro trở về tro, bụi trở về bụi. Mong người đã khuất yên nghỉ, kẻ còn sống được giải thoát.”
— Nguyện vọng của anh ấy, đã được truyền đạt đến tay bạn bè rồi.
— Và người ấy, sẽ tiếp tục mang di nguyện đó bước tiếp con đường dang dở.
Vì vậy, những kẻ chìm trong biển lửa kia — ít nhất cũng đã được yên nghỉ với tư cách một con người.
Amen.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
vykhanh
Cố lên nha ban❤️❤️❤️
1 tháng
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
2 tháng