Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
Ngay khi hai người còn đang “chém giết” nhau bằng nụ cười và ánh mắt, Ngôn Tất Hành ở một bên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời — vào lúc thế này mà vẫn không quên liếc mắt đưa tình là muốn gây náo loạn kiểu gì vậy?! Những người độc thân như hắn chẳng còn đất sống sao? Thiêu rụi hết đi! Phàm là loại công khai phát “cẩu lương” giữa bàn dân thiên hạ thế này thì nên bị kéo ra ngoài thiêu sống mới đúng!!!
Có lẽ oán niệm của hắn đã làm cảm động trời đất, cuối cùng cũng có người đứng ra ho nhẹ một tiếng.
Tô Giác gật đầu nói: “Nếu Hoàng Tuyền đã nói thế, vậy để anh ta thử xem đi.”
“Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền vừa đáp, vừa theo thói quen quay đầu lại nhấc bổng Thương Bích Lạc lên, tiện tay ném về phía tủ đựng đồ, “À, đúng rồi, máy tính vẫn còn trong xe.”
Gần như tất cả ánh mắt xung quanh đều run rẩy nhìn chằm chằm vào cô gái đang ném một người đàn ông trưởng thành như thể đang ném một túi gạo — “muội muội mềm yếu” gì chứ, người này là nữ nhân sao?! Hoàn toàn là nữ hán tử thì đúng hơn?! Chắc chắn là có mười tám múi bụng rồi!!!
Tất nhiên, vẫn có vài người giữ được bình tĩnh.
Đầu tiên là Thương Bích Lạc — người từng ngồi xe nôi mà lăn lộn còn không nhíu mày, việc này chẳng là gì cả.
—— Anh ta là kiểu người bẩm sinh “mặt dày”.
Thứ hai là Tô Giác — lúc này chỉ đang nghĩ: Lâu rồi không gặp, Hoàng Tuyền càng ngày càng có tinh thần, thật tốt.
—— Bản thân anh ta thì “tự chọn cách nhắm mắt làm ngơ”.
Thứ ba là…
“Để tôi đi lấy máy tính!” Ngôn Tất Hành với vẻ đồng cảm sâu sắc liếc nhìn Thương Bích Lạc — người vừa bị “ném tứ tung” trước mặt bao người — rồi lập tức quyết đoán chuồn mất.
—— Người này tự mang “kỹ năng nhìn thời thế mà hành động”.
Đã thể hiện rõ giá trị vũ lực bất bình thường, Hạ Hoàng Tuyền cũng chẳng buồn che giấu thực lực nữa — hoặc nói cách khác, cô đã bị hai tên đồng đội bất chính kia ảnh hưởng, dần nhận ra rằng —— trong thế giới này, có lẽ sức mạnh mới là yếu tố quyết định.
Rất nhanh, Ngôn Tất Hành mang máy tính từ trong xe trở lại. May mắn là tòa nhà này có nguồn điện khẩn cấp tự động, tạm thời không cần lo về vấn đề nguồn điện.
Khi cầm được máy tính, Thương Bích Lạc như bắt được một chiếc bánh cưới cao cấp… Thôi được, ví dụ này không hẳn chính xác, nhưng đủ để hình dung mức độ hào hứng. Chỉ thấy hắn dùng ngón tay thon dài chạm nhẹ dưới ổ khóa điện tử, nhanh chóng tháo vỏ kim loại bạc ra, rồi kết nối dây sạc và các cổng phụ trợ. Ngồi xếp bằng giữa đám tủ, vẻ mặt thanh niên giờ đây hoàn toàn thay đổi, tập trung cao độ. Ngón tay hắn lướt nhanh và chính xác trên bàn phím, từng chuỗi số liệu ào ào chạy trên màn hình, khiến người xem hoa cả mắt. Nhưng hắn vẫn không chớp mắt lấy một lần, ánh mắt đen láy như mực phản chiếu luồng dữ liệu đang trôi qua — như đang trầm tư, lại như đã sớm quyết đoán.
Hạ Hoàng Tuyền hơi bất ngờ nhìn thấy một bộ dạng chưa từng thấy của hắn, chợt trong một thoáng cảm thấy hắn cũng không đến mức đáng ghét. Nhưng đồng thời, cô lại nghĩ đến việc thiên phú như vậy lại bị hắn lãng phí vào phạm tội… thì đúng lúc đó, cô chợt cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình. Theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Ngôn Tất Hành với vẻ mặt nham hiểm, ghé tai cô nói nhỏ: “Muội tử, người ta bảo đàn ông nghiêm túc rất quyến rũ, muội thấy sao?”
“……” Hạ Hoàng Tuyền lặng lẽ kéo tay hắn xuống, “Tránh xa tôi ra.”
“……” Ngôn Tất Hành yên lặng phun máu trong lòng. Phải nói rằng hai người này thật không hổ là “vợ chồng” a? Làm gì cũng kéo nhau, có tổ chức đoàn thể hẳn hoi mà cùng nhau dìm chết hắn — thật muốn lật bàn rồi!!!
Có lẽ bị khí chất của Thương Bích Lạc ảnh hưởng, mọi người không hẹn mà cùng giữ im lặng. Mãi đến khi tốc độ gõ phím của hắn dần chậm lại, ngón áp út gõ xuống một phím cuối cùng như quyết định điều gì đó. Một tiếng “ting” nhỏ vang lên, hắn dừng tay:
“Xong rồi.”
Hứa An Dương theo bản năng nhìn đồng hồ, sau đó không khỏi kinh ngạc — vậy mà mới chỉ qua năm phút. Nếu không phải vì giọng điệu của đối phương quá mức chắc chắn, hắn suýt nữa tưởng là đang nói đùa. Dù hắn không rành kỹ thuật hacker, nhưng “chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy”, phòng thí nghiệm có vị trí bí mật thế này mà mật khẩu đầu vào lại bị phá đơn giản như vậy?
“Để tôi!”
“Để tôi nhập mật khẩu!”
Hạ Hoàng Tuyền và Ngôn Tất Hành đồng thời nhào lên — tuy trong phim điện ảnh hay thấy mấy cảnh kiểu này, nhưng tự mình trải nghiệm thì đây là lần đầu, không nghi ngờ gì, hai người này đều hào hứng đến phát sáng.
“……”
“……”
Ba giây sau.
Ngôn Tất Hành mặt đầy nước mắt rút lui, tôn nghiêm của một nam tử hán cùng uy vũ tiêu tan không dấu vết…
Hạ Hoàng Tuyền hít sâu một hơi, cố gắng giữ gìn phong thái lạnh lùng, cao quý của bản thân, nghiêm túc ghi nhớ từng ký tự và con số, sau đó nhanh chóng và chính xác gõ xuống bàn phím. Chỉ nghe “tích tích tích” liên tiếp, mười mấy âm thanh vang lên, mật khẩu cuối cùng cũng được nhập xong. Cô hài lòng gật đầu… rồi… rồi sao cửa vẫn chưa mở?
Khoan, chẳng lẽ cô nhớ sai?
Cứu mạng! Nếu đến cả mật khẩu cũng nhớ sai thì thế giới này còn ý nghĩa gì nữa?!
Ngồi im trên mặt đất, Thương Bích Lạc đưa tay đỡ trán, giọng thấp thấp:
“Cô quên ấn nút ‘Xác nhận’.”
Người ngu ngốc này sao còn chưa bỏ cuộc điều trị vậy?
“Ể? À!” Hạ Hoàng Tuyền vội vàng ấn “Xác nhận”.
Lần này, cửa rốt cuộc cũng mở. Hạ Hoàng Tuyền mới lộ ra một nụ cười, nhưng ngay giây tiếp theo, cô cùng Thương Bích Lạc đồng loạt… rơi xuống.
Không nghi ngờ gì nữa, đáy tủ chính là một thang máy ngầm.
“A!” Một tiếng hô khe khẽ vang lên, Hạ Hoàng Tuyền theo bản năng khom người xuống, đến khi lấy lại tinh thần, cô đã ôm lấy người nào đó trong lòng bằng tư thế công chúa, động tác thuần thục đến kỳ lạ, tư thế tiêu chuẩn không tì vết.
“……”
“……”
Hạ Hoàng Tuyền liếc nhìn xung quanh. Cảnh tượng giống như bước ra từ phim khoa học viễn tưởng — hành lang rộng lớn, trần nhà, tường và sàn đều làm bằng vật chất kim loại màu bạc không rõ nguồn gốc. Khi Thương Bích Lạc lại một lần nữa giải mã, cánh cửa lớn che giấu phòng thí nghiệm thần bí cuối cùng cũng mở ra. Nhưng thứ hiện ra trước mắt mọi người lại khiến họ sửng sốt.
Sau cánh cửa còn có gì sao?
Là… một cánh cửa khác!
Không phải nói đùa — mà là cảnh tượng thật sự xuất hiện trước mắt họ.
Sau cánh cửa lớn trong suốt, chất liệu không rõ, đứng sừng sững kia, từng đám tang thi đang đi qua đi lại, lang thang một cách vô định.
Hạ Hoàng Tuyền lập tức đặt tay lên vỏ thanh đao, thân thể điều chỉnh thành tư thế sẵn sàng ra tay, tinh thần căng như dây đàn. Có thể ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra, khoảnh khắc ấy, toàn thân cô tỏa ra một khí thế như dã thú sắp săn mồi, khiến ai cũng bất giác dè chừng.
Cánh cửa trong suốt trông có vẻ dày, độ trong gần như pha lê nhưng hiển nhiên còn cứng rắn hơn nhiều, có thể là một dạng kính công nghiệp đặc biệt. Khác với cánh cửa trước đó, nơi này không có bất kỳ khe hở nào, nguyên một khối chắn ngang như tường thành, ngăn cách hoàn toàn.
“Cái gì kia vậy?”
Lúc này, có người phát hiện trên cánh cửa lớn, hình như có dán thứ gì đó.
Khi tiến lại gần, họ mới thấy đó là một tờ giấy dán chéo, trên đầy chữ viết — nội dung như sau:
“Gửi người bạn già — Tô Giác.”
Không còn nghi ngờ gì nữa — đây là một bức thư cố ý để lại cho Tô Giác.
Vấn đề là… tại sao nó lại ở đây?
Không hề nghi ngờ, đây là một bức thư cố ý viết cho Tô Giác, nhưng sao nó lại ở đây?
Trong lòng đầy nghi hoặc, Hạ Hoàng Tuyền theo bản năng bắt đầu đọc nội dung bức thư.
【 Bạn chí cốt Tô Giác: Hi vọng người đến nơi đây là cậu, nếu không phải, vậy thì hẳn là vận mệnh trêu cợt, nếu thế, người đọc thư, nếu thực sự có một ngày bạn gặp được bạn cũ của tôi, xin chuyển nó cho cậu ấy. Tuy rằng sau khi biết được hết thảy, có lẽ cậu ấy sẽ thấy hổ thẹn khi quen biết tôi, nhưng tôi vẫn hi vọng có ai đó có thể nhớ kỹ mình, đừng để tôi yên lặng hư thối ở trong này.】
【 Trở lại chuyện chính, Tô Giác, nếu người tới thật sự là cậu, vậy thì hẳn là cậu đã chú ý tới tin tức tôi để lại trong clip kỷ niệm trường học, đúng vậy, giống như chúng ta thường đùa khi học đại học, tạo hiệu ứng quay chậm cho phim nhựa rồi cắt ra, sau đó bỏ thêm vào lời muốn nhắn nhủ. Xin tha thứ vì tôi không thể quang minh chính đại mời cậu tới đây, trên thực tế, nếu không phải tình huống nghiêm trọng đến mức này, tôi thậm chí hi vọng rằng cả đời cũng không gặp lại cậu.】
【 Tôi thừa nhận, tôi ghen tị với cậu.】
【 Chuyện cho tới bây giờ, chỉ sợ cậu đã biết được, đây là một phòng thí nghiệm phi pháp —— dùng các thủ đoạn không chính đáng để bí mật mang thi thể vào, có cả thi thể của trẻ sơ sinh lẫn người trưởng thành, sau đó tiến hành thí nghiệm bí mật trên người bọn họ. Cho đến hôm nay tôi cũng không rõ, rốt cuộc vì sao mình lại sa đọa đến mức này.】
“Làm sao có thể……” Tô Giác thì thầm một mình, “Tư Dực…… Sao lại có thể làm chuyện như vậy……?”
【 Có lẽ lúc này cậu sẽ cảm thấy không thể tin nổi, nhưng hai tay của tôi đã dính đầy máu tươi không rửa sạch được, có lẽ là từ ngày cậu được quân đội nhận vào mà tôi lại không được tán thành, tôi bắt đầu ghen tị với cậu, đồng thời, muốn đuổi theo cậu, sau đó bỏ lại cậu thật xa, đứng ở đỉnh cao nhất rồi kiêu ngạo nói cho mọi người —— tại lĩnh vực này, tôi mới là nhà khoa học ưu tú nhất.】
【 Nhất niệm thành ma, tôi đã. . . Không chú ý nên nói nhiều quá, nói vậy cậu cũng không muốn nghe mấy chuyện này nữa. . .】
【 Nói tóm lại, lúc đầu thật sự không định gặp lại cậu, cho đến khi người của tổ chức lấy được bệnh độc kia từ nước A, đúng vậy, chính là những gì thể hiện qua hình ảnh mà tôi gửi cho cậu, sẽ biến người thành zombie, đáng sợ nhất là, bệnh độc này có thể truyền qua không khí, tuy rằng khoảng cách có hạn, nhiệt độ cao cũng có thể giết chết nó, nhưng người từng xem qua sách và phim liên quan cùng tôi như cậu hẳn là rõ ràng, nó nguy hại đến mức nào.】
【 Đây cũng là lý do tôi hạ xuống cánh cửa cách ly chân không này, chỉ có như vậy, nguồn tội ác mới không thể khuếch tán ra ngoài.】
Ngay lúc này, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên nhìn thấy, bên kia cánh cửa, một con tang thi mặc áo blouse trắng từ trong phòng loạng choạng bước ra. Cả người nó đã mục rữa, làn da xám xịt, đôi mắt trắng dã không thần sắc, có lẽ nó từng là con người, nhưng giờ đây, nó đã hoàn toàn mất đi lý trí, trở thành một con dã thú.
【 Bạn tốt của tôi, lúc này, cậu đứng ở phía nhân loại, mà tôi là zombie ở bên này, chỉ cần nghĩ vậy, tôi liền kìm lòng không được cười ra nước mắt, đây có lẽ là câu chuyện buồn cười nhất và cũng là câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất của tôi.】
“Tư Dực…… Tư Dực! Tư Dực!!!”
Tô Giác rốt cuộc chú ý đến con tang thi vừa mới xuất hiện. Như Hạ Hoàng Tuyền phỏng đoán, đó chính là Tư Dực. Nhưng mà, một con tang thi đã mất hết ý thức làm sao có thể đáp lại lời gọi của đồng loại? Dù cho Tô Giác hét đến khản cổ, dù cho hắn dùng sức đập cửa, con tang thi vẫn cứ bước đi, chậm rãi và kỳ quái, cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt.
“Tư Dực……”
Tô Giác yếu ớt đặt tay lên cửa, tay còn lại nắm chặt áo, đầu gục xuống, đôi mắt nhắm lại, dường như đang chìm trong nỗi đau đớn, nhưng cũng như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Trong một khoảnh khắc, Hạ Hoàng Tuyền tưởng rằng hắn sẽ không nhìn thêm nữa, nhưng rồi… hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa.
【 Người của tổ chức điên rồi, bọn họ không chỉ không ý thức được sự nguy hại của nó, ngược lại muốn lợi dụng nó để đứng trên đỉnh núi của quyền lợi, điều kiện tiên quyết là, chế tạo ra vắc xin phòng bệnh. Tôi có thể tưởng tượng được, nếu ngày đó thực sự đến, thế giới này sẽ biến thành địa ngục nhân gian chân chính. Những kẻ đó vì dục vọng quyền lực mà lấy máu tươi của ngàn vạn sinh mệnh đúc thành vương tọa hắc ám này, tuy rằng tôi không phải là người tốt, nhưng cũng không muốn nhìn thế giới biến thành bộ dáng tuyệt vọng như vậy.】
【 Cho nên, tôi dùng lý do “Muốn tạo ra vắc xin phòng bệnh thì Tô Giác là nhân tài không thể thiếu”, thuyết phục tổ chức, gửi mail cho cậu, thật xin lỗi, tôi không nghĩ ra cách nào tốt hơn, để phòng có kẻ phản bội, hết thảy chuyện của tôi đều bị theo dõi nghiêm mật, ngay cả video trường học cũ cũng vất vả lắm mới giấu giếm được.】
【 Tôi biết, cậu đang tham dự hạng mục nghiên cứu khoa học nên sẽ không nhận được tin nhắn ngay, chờ khi cậu nhìn thấy, có lẽ sẽ lấy lý do kỷ niệm trường học cũ mà tới nơi này. Thấy không, xa cách nhiều năm, tôi còn hiểu rõ cậu như vậy, bởi vì cậu thật sự là một người đơn thuần dễ nhìn thấu được, có lẽ bởi vì có được tính cách như vậy, mới khiến cho cậu vượt xa tôi, đáng tiếc trước giờ cậu vẫn không hiểu rõ tôi, hoặc là nói, ngay cả chính tôi cũng không hiểu rõ mình.】
Bức thư mà sau này hắn đọc qua có nội dung rất đơn giản. Sau khi Tư Dực nhận ra “khoảng cách tiến triển lớn”, hắn đã dẫn dắt tổ chức vào đây, rồi sau đó phá vỡ bức tường kín, thả virus ra, biến tất cả mọi người thành tang thi.
Ngoài việc quay lại nơi này, hắn không thể nghĩ ra phương pháp khác. Dù có thể gửi cảnh báo cho quốc gia, nhưng lại không thể bảo vệ Tô Giác khỏi bị tổn thương.
Thật tiếc là, kế hoạch A của hắn về việc tiết lộ virus cuối cùng đã thất bại. Ngay cả Lễ hội Quốc gia S cũng không thể tổ chức. Tô Giác tự nhiên không thể nhận được thông tin từ Tư Dực. Nếu không phải vì Hạ Hoàng Tuyền nhận được thông báo từ hệ thống, không biết cô sẽ mất bao lâu mới có thể tìm thấy nơi này.
Nội dung bức thư sau đó như thế này:
【 Khi hạ quyết định này, tôi đang ngồi trong công viên, hoa cúc nở rộ, làm tôi nhớ tới một bài văn từng đọc, còn nhớ rõ sao? Nó viết thế này, đối với một số người mà nói, một chuyện như vậy thực sự khiến cho bọn họ cả đời khó quên: Khi quân Đức lui binh, tại phế tích của phòng hơi ngạt và lò hỏa táng, hoa cúc nở rộ.】
【 Tôi không hi vọng thế giới này biến thành một Auschwitz [1] khác, cũng không hi vọng hoa cúc lại chỉ có thể nở rộ trên đống hoang tàn.】
【 Nếu có thể, bạn chí cốt của tôi, bạn thân của tôi, cũng là người bạn duy nhất của tôi, Tô Giác, xin để nó nở mãi ở mùa thích hợp nhất, dưới ánh mặt trời ấm áp, ở trong gió nhẹ ấm áp, trong tiếng cười của trẻ nhỏ.】
【 Đây là nguyện vọng cuối cùng, khi tôi là một con người (trên thực tế tôi cũng không biết mình có thể được gọi là người không nữa).】
【 Tôi giao nó cho cậu.】
“Cuối cùng, về virus và tất cả dữ liệu liên quan, cùng Tư Dực làm nghiên cứu tiếp theo, tôi đã tìm ra tin nhắn mà hắn đã để lại. Tuy nhiên, cảm xúc mọi người đều rất không tốt, ai cũng không ngờ sự tình lại có thể phát triển như vậy.”
Trong đó, người buồn bã nhất không nghi ngờ gì nữa là Tô Giác.
Hạ Hoàng Tuyền nhìn bóng dáng cô độc của hắn rời đi, do dự một chút.
“ Đang nghĩ gì vậy?” Ngôn Tất Hành đẩy nhẹ cô từ phía sau.
“A?”
“ Thời điểm này, cho dù là bạn bè, cũng sẽ đi đến chỗ đối phương an ủi một phen, huống chi các người vẫn là thanh mai trúc mã.” Ngôn Tất Hành lặng lẽ hút thuốc, thở ra một làn khói nhẹ, liếc nhìn Hạ Hoàng Tuyền, “Cô không phải là người vô tình như vậy, đúng không?”
“…… Sao có thể như vậy!”
Hạ Hoàng Tuyền trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng đuổi theo bóng dáng của Tô Giác. Ngôn Tất Hành nhìn cô mỉm cười hài lòng — dù sao làm người thầy trong cuộc sống cũng là một điều tốt, tiếc là không thể nhận được nụ hôn môi làm cảm ơn. Nghĩ vậy, hắn liền quay người, đối diện là một khuôn mặt cười như ánh xuân gió ấm,….. nhưng sao hắn lại cảm thấy chính mình như đang trong mùa đông giá rét vậy?
Ngôn Tất Hành rơi lệ đầy mặt, lắc đầu, nhìn bóng dáng của cô gái rời đi, đưa tay vươn ra — muội tử, cô vẫn là nên quay lại đi, một mình tôi không thể chịu nổi đâu….
[1] Trại tập trung Auschwitz hay Nhà tù Auschwitz (Konzentrationslager Auschwitz) là trại lớn nhất trong các trại tập trung của Đức Quốc xã.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần