Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
Hoàng Tuyền?
Là đang gọi cô sao? Hay chỉ là trùng hợp?
Không, khả năng trùng hợp hoàn toàn không thể xảy ra. Vậy thì… hắn nhận ra cô ư? Từ khi nào? Ở đâu? Vì lý do gì?
—— Nếu thực sự từng quen biết, thì tại sao cô lại hoàn toàn không có chút ký ức nào?
Trong khoảnh khắc ấy, vô số nghi vấn đồng loạt dấy lên trong lòng Hạ Hoàng Tuyền. Ngay lúc đó, cô bỗng cảm thấy cổ có chút ngứa ngáy, như thể có sợi lông mi khẽ lướt qua da. Một cảm giác cảnh giác chợt dâng lên khiến cô bừng tỉnh, nhận ra tình huống hiện tại dường như có điều gì đó không ổn. Bản năng trỗi dậy, cô vội đưa tay đẩy hắn ra, vô thức dùng lực hơi mạnh khiến hắn loạng choạng lùi về phía sau.
“Cẩn thận!” – Cô theo phản xạ vươn tay kéo hắn lại, không ngờ một động tác vô tình lại khiến cả hai cùng xoay vòng một cái. Hắn cũng vừa khéo phối hợp, thế là… cả hai tạo thành một tư thế vô cùng kỳ quái — cô hơi cúi người, hai tay ôm lấy eo hắn, đỡ hắn một cách vững vàng.
“……”
“……”
Ánh mắt chạm nhau trong vài giây im lặng, Hạ Hoàng Tuyền suýt chút nữa thì hộc máu. Tư thế này… chẳng phải là động tác kết thúc tiêu chuẩn trong một điệu nhảy đôi sao? Hơn nữa… rõ ràng là nam nữ bị hoán đổi vị trí?!
“Hoàng Tuyền, sức của cô vẫn khỏe như xưa.” – Giọng hắn mềm mại, mang theo cảm giác vô hại, giống hệt ấn tượng đầu tiên mà hắn để lại.
Hạ Hoàng Tuyền không đáp, chỉ yên lặng đỡ hắn đứng dậy rồi cẩn thận quan sát một lượt.
Tuổi tác của hắn thật khó đoán, bề ngoài trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng trực giác lại mách bảo cô — tuổi thật của hắn tuyệt đối không trẻ như vậy.
Làn da tái nhợt, vóc dáng gầy gò, bộ vest trắng càng làm nổi bật vẻ mảnh mai đến mức mong manh. Nhìn thoáng qua có vài phần giống Thương Bích Lạc, nhưng lý do thì hoàn toàn khác — Thương là do thể chất yếu bẩm sinh, còn hắn lại giống như kiểu người đã lâu không vận động, quen ru rú trong nhà.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của cô, hắn nghiêng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ. Gương mặt anh tuấn trong khoảnh khắc như được ánh nắng ban mai chiếu sáng, mái tóc hơi xoăn, vài lọn rối nhẹ buông xuống trán, trông hắn chẳng khác nào một “con chiên dâng mình cho Chúa”, thuần khiết đến lạ kỳ.
“Ờm… Cậu là…” Câu nói còn chưa kịp dứt, trong đầu Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên lại vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống.
【 Nhập vào tư liệu bối cảnh. 】
Cùng với lời nhắc ấy, một lượng lớn thông tin ào ào đổ vào đầu cô. May mắn thay, cô đã quen với việc bị “tấn công thông tin” bất ngờ như thế này. Dù dữ liệu truyền tải tưởng chừng kéo dài, nhưng trên thực tế, với người ngoài nhìn vào, chỉ mất chưa đến vài giây.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nam tử tên Tô Giác này chính là “mục tiêu”. Nhưng điều khiến cô không thể ngờ đến là giữa họ lại từng có một cái gọi là “quá khứ”… Hệt như trong một trò chơi mạo hiểm, đến đúng nơi thì đột nhiên kích hoạt cốt truyện, kéo theo một loạt ký ức hiện về… Trong “kịch trường” đang tua nhanh ấy, cô như người ngoài cuộc dõi theo từng thước phim quá khứ giữa “Hạ Hoàng Tuyền” và Tô Giác. Càng xem, cô càng bị cuốn vào đến mức chẳng phân biệt được đâu là thật — rõ ràng cô chưa từng làm những việc đó, nhưng trong ký ức, “Hạ Hoàng Tuyền” ấy lại cứ như chính cô, từ lời nói đến hành động đều tự nhiên đến mức không thể nghi ngờ.
Đến cuối cùng, cô gần như tin rằng những ký ức đó là thật — chỉ là cô vừa mới nhớ lại mà thôi.
“Hoàng Tuyền, cô sao vậy?”
“…Tôi không sao, A Giác.” – Cô buột miệng thốt ra cái tên ấy một cách tự nhiên đến lạ, như thể đã gọi quen từ lâu.
Rõ ràng trước đó họ chỉ là hai người xa lạ, vậy mà giờ phút này lại như thanh mai trúc mã
lâu năm.
Hạ Hoàng Tuyền hơi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt đầy quan tâm của hắn. Tuy không phải cố ý, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, như thể mình là kẻ cướp, dùng cách không chính đáng để chiếm lấy thứ vốn không thuộc về mình.
“Là người quen sao?” Ngôn Tất Hành không biết từ lúc nào đã lặng lẽ tiến lại gần, tò mò hỏi.
“…Ừm.” Hạ Hoàng Tuyền do dự một lát rồi khẽ gật đầu.
Ngôn Tất Hành liếc nhìn thiếu niên đang cúi đầu bới tìm gì đó trong thùng rác, lại quay sang nhìn Hạ Hoàng Tuyền đang ngẩn ngơ, ánh mắt đầy đồng cảm mà liếc về phía Thương Bích Lạc… Trên đỉnh đầu hắn, dường như có thứ gì đó xanh mướt mọc lên — Ngôn không kìm được bật ra một tiếng “Oa” đầy tiếc thương.
“…” Tay Thương Bích Lạc khẽ run lên, cố gắng kiềm chế cơn thôi thúc muốn vung thương đập người, quay đầu đi giả vờ như không thấy gì hết.
“Tìm được rồi!” Tô Giác dường như cuối cùng cũng đã lôi ra được vật mình đánh mất, hân hoan giơ lên và đeo nó lên sống mũi.
“Mắt kính?” Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, đột nhiên cảm thấy cái kính đó trông có vẻ quen quen, dường như từng thấy ở đâu rồi, “Là kính không độ à?”
Thật lòng mà nói, chiếc kính ấy nhìn bằng con mắt bình thường thì không đẹp chút nào: gọng đen bóng treo hai tròng tròn xoe, rất giống kiểu kính cổ mà người già hay dùng. Vừa đeo lên đã che gần hết một phần ba khuôn mặt Tô Giác, biến hắn từ một thiếu niên trong sáng thành một nhà khoa học lập dị trong tích tắc.
“Hoàng Tuyền không nhớ ra sao?” Tô Giác đẩy đẩy gọng kính trên mũi, “Đây là quà sinh nhật cô tặng tôi đấy.”
“…Cái này…” Được hắn nhắc, những ký ức được cấy ghép trong đầu cô lập tức hiện ra như một phản xạ, dường như đúng là đã từng có chuyện như vậy.
“Cô quên thật rồi…” Giọng hắn hơi pha lẫn thất vọng, nhưng rồi lại tự trấn an, “Cũng không trách được, dù sao chúng ta đã ba năm không gặp mà.”
“…Ừm.”
Tô Giác đi đến cạnh cô, cúi đầu mỉm cười hỏi: “Cô đến tìm tôi là cố ý à?”
“…Quân đội và S Đại đều đang tìm cậu.”
“Vậy à?” Tô Giác lập tức nghiêm mặt, “Giờ không phải lúc để trò chuyện. Hoàng Tuyền, đưa tôi đến đại học đi.”
“Được!”
Thế là mấy người họ lập tức rời khỏi con hẻm nhỏ. Việc đối phương không tiếp tục nhắc lại chuyện cũ khiến Hạ Hoàng Tuyền nhẹ nhõm hẳn — tuy cô chắc chắn sẽ không lộ sơ hở, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. So với chuyện đối thoại mập mờ đó, cô vẫn thích đi làm cu li hơn.
“Này này, mấy người có phải quên gì rồi không?” Ngôn Tất Hành suýt chút nữa tức đến hộc máu — đây là thái độ không coi ai ra gì đấy à! Tiểu Hạ với Tiểu Thương khi dễ hắn còn tạm chấp nhận, giờ đến cả người mới cũng không buồn để mắt đến hắn là sao?
“Ngươi cũng là?”
“…Này, lúc nãy tôi còn nói chuyện tử tế với cậu đấy nhé?!”
“Xin lỗi, thấy Hoàng Tuyền nên kích động quá mức, quên mất chưa tự giới thiệu.” Tô Giác vừa xin lỗi vừa nói, “Tôi tên là Tô Giác, là thanh mai trúc mã của Hoàng Tuyền.”
“Thanh mai trúc mã à…” Ngôn Tất Hành cố tình dùng giọng điệu đầy mờ ám để đọc ra từ đó một cách cực kỳ… không đứng đắn, “Là kiểu ‘lang cưỡi trúc mã tới, vòng giường trêu thanh mai’ ấy hả?”
Không biết Tô Giác nhớ tới chuyện gì mà bật cười, đáp: “Ừ. Nhưng trong chuyện của bọn tôi thì người cưỡi ngựa chắc là Hoàng Tuyền mới đúng.”
“Hả? Nghe vui quá vậy, Tiểu Tô cậu kể thử xem.” Ngôn Tất Hành vừa nói vừa nháy mắt lia lịa về phía Thương Bích Lạc, khẩu hình mấp máy: “Giúp ngươi thu thập tình báo!”
“…” Thương Bích Lạc tỏ rõ thái độ: hắn không hề hứng thú với mấy trò vô vị này.
“Vừa nãy không phải tự giới thiệu rồi à? Đừng để tôi bị lôi ra làm đề tài tám chuyện chứ.” Hạ Hoàng Tuyền vốn chẳng có thói quen dùng bản thân mình làm chủ đề cho người khác đùa giỡn, cho dù chỉ là đóng vai giả. Dứt lời, cô chỉ về phía Ngôn Tất Hành: “Người này dài dòng đến chết gọi là Ngôn Tất Hành. Tên nghe vậy thôi chứ chả liên quan gì đến người thật, cậu cứ tùy tiện nhớ cũng được, không nhớ cũng không sao.”
“Còn người này?”
“Người nào?” Hạ Hoàng Tuyền nhìn theo hướng ngón tay Tô Giác chỉ, mới sực nhớ trên lưng mình vẫn đang cõng một “vật thể hình người”, liền nói, “Người trên lưng gọi là… A Thương, nhưng hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, cậu có thể bỏ qua hắn.”
Nguy hiểm thật! Suýt thì buột miệng nói ra cả tên “Thương Bích Lạc” luôn rồi.
“A Thương? Họ này hiếm đấy.”
“Không, tôi họ Thương.” Boss Thương vừa nói vừa chìa tay về phía “thanh mai trúc mã” của Hạ Hoàng Tuyền, “Thương Bích Lạc, rất vui được làm quen.”
“…” Tô Giác sững người, rồi cũng chìa tay ra bắt lại, “Tô Giác, tôi cũng vậy.”
Hai người đều mỉm cười nhìn nhau một lát, sau đó đồng thời buông tay ra.
Ngay khoảnh khắc đó, Thương Bích Lạc cảm thấy sau lưng truyền đến một lực rất nhỏ. Hắn nghiêng đầu, liền thấy Ngôn Tất Hành đang giơ ngón cái về phía mình, cười nhăn nhở đến lộ cả hàm răng sáng loáng — khiến người khác khó mà nhìn thẳng.
Trong khoảnh khắc ấy, hai nam nhân âm thầm “giao lưu”:
—— Làm tốt lắm! Vì muội tử mà đến cả tên cũng đổi được, bội phục ngươi!
—— Đồ ngốc, mặc kệ hắn.
Hạ Hoàng Tuyền tất nhiên không chú ý tới “giao lưu” của đám nam nhân. Toàn bộ sự chú ý của cô bị chiếc xe bên lề đường khi vừa ra khỏi hẻm thu hút. Cô nhanh chóng chạy đến, kéo cửa xe sau ra, rất tự nhiên đẩy Boss Thương sang ghế phụ, rồi phối hợp ăn ý dùng kỹ thuật “khởi động không chìa khóa”, sau đó Ngôn ca nhảy vào ghế lái.
Tô Giác và Hạ Hoàng Tuyền cũng rất tự giác ngồi xuống ghế sau.
“Khụ khụ!”
“…Ngươi muốn nói gì thì nói luôn đi.”
“Muội tử của ngươi ngồi cạnh ta có được không!” Ngôn Tất Hành cười nịnh, nhìn xem, hắn vì huynh đệ mà hy sinh biết bao nhiêu! Tại sao lại không cho Tô Giác ngồi ghế trước? Còn phải hỏi à! Cho hắn ngồi trước thì hàng ghế sau chẳng phải lại thành thế giới hai người à? Vẫn là hắn bị bỏ rơi à?
—— Đúng vậy, huynh đệ thì quan trọng đấy, nhưng mà hắn là thành viên kiên định của “Hội FFF – Chúc thiên hạ có tình nhân đều biến thành huynh muội, chia rẽ một đôi là một đôi”! Thế nên, A Thương, thỉnh tự giác…
Hạ Hoàng Tuyền cảm nhận được ác ý sâu sắc phát ra từ người nào đó, không nhịn được đỡ trán: “Lý do?”
“Ái chà, không có cô ngồi cạnh thì tôi không dám lái xe!”
“…” Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, nhìn vào gương chiếu hậu rồi chậm rãi giơ tay lên…
“Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi! Tôi lái ngay đây!”
Chỉ nghe “Rít!” một tiếng, lốp xe ma sát dữ dội với mặt đường, chiếc xe phóng vọt đi với tốc độ kinh hoàng, hướng thẳng về phía — Đại học S!
Quả nhiên, đàn ông mà không chịu nghe lời thì cứ tẩn một trận là xong.
—— Một nhận thức lại một lần nữa khắc sâu vào lòng Hạ Hoàng Tuyền.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần