Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
Sáng ngày hôm sau, dưới sự dẫn đường của mũi tên chỉ dẫn, Hạ Hoàng Tuyền và hai người còn lại tiếp tục đồng hành cùng đội quân.
Người lái xe tất nhiên là Ngôn Tất Hành. Thực tế thì ban đầu hắn cũng có một chiếc xe riêng, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe tải off-road mà họ đang dùng, hắn dứt khoát bán phắt xe mình với giá cao.
Không thể không nói, tên này thật đúng là một cáo già. Chỉ một mình hắn mà mang theo lượng lương thực và nước uống gần bằng một nửa số hàng hóa mà Hạ Hoàng Tuyền thừa kế từ đội của Nhậm Cường. Vậy nên nói, thay vì bảo hắn bị “thu nhận”, đúng hơn là một thương vụ có lời.
Ba người họ đều không phải kiểu người “chỉ biết dựa dẫm”, đặc biệt là Hạ Hoàng Tuyền — dù không có bất kỳ vật tư gì, cô vẫn có thể sống sót tốt, sức sống còn mạnh hơn cả gián.
Tuy nhiên, để tránh bị nghi ngờ, thỉnh thoảng khi có người khác nhìn, hai người vẫn sẽ diễn cảnh ăn chút bánh quy hay uống vài ngụm nước. Ban đầu cô chỉ định nếm cho có lệ rồi nhả ra nếu có gì bất thường. Nhưng rồi cô phát hiện ra một điều kỳ lạ — khi đang sung sức thì việc ăn uống không khác gì bình thường, nhưng vào những lúc mệt mỏi, việc ăn hay uống lại khiến tinh thần cô nhanh chóng hồi phục.
Giống như… đang bổ sung mana vậy.
Cảm giác này hệt như trong mấy game RPG, nơi chỉ dũng sĩ mới có kỹ năng phục hồi năng lượng kiểu đó?!
Nghĩ tới thông tin kỳ lạ mà Hạ Hoàng Tuyền từng nghe khi mới tới thế giới này — “Đặc biệt là hổ phách, đặc biệt là nữ giới có mắt hổ phách” — rồi đến những chuyến hành trình kỳ bí dần hiện lên… thì loại chuyện kỳ dị thế này xem ra cũng chẳng còn gì đáng ngạc nhiên nữa.
Dù sao thì, cùng lắm cũng là dị thế giới , còn có thể kỳ lạ tới mức nào chứ?
Thật ra, vai trò của Ngôn Tất Hành không chỉ dừng ở việc cung cấp đồ ăn hay lái xe.
Chạng vạng hôm ấy, khi cả đội dựng trại nghỉ ngơi, Ngôn Tất Hành đột nhiên nhỏ giọng nói với hai người còn lại:
“Lộ trình này có gì đó không ổn.”
Thương Bích Lạc hơi nhíu mày, cũng hạ giọng hỏi lại:
“Nói cụ thể xem?”
Thấy hai người có vẻ rất nghiêm túc, Hạ Hoàng Tuyền yên lặng trải tấm vải rồi ngồi xuống, ôm lấy cái bếp mini ban đầu định đưa cho Thương Boss, rồi bắt đầu loay hoay nghịch nó — dù thử bao nhiêu lần, cô vẫn cảm thấy việc nhóm bếp không phải sở trường của mình.
Đang loay hoay rối rắm, một đôi tay trắng thon dài từ phía sau vươn tới, nhẹ nhàng lấy bếp khỏi tay cô. Động tác nhóm lửa, đặt nồi, đổ nước — tất cả đều mượt mà như nước chảy mây trôi, thuần thục đến mức khiến người ta phải câm nín.
“……” Hạ Hoàng Tuyền nhất thời càng thêm bối rối.
“Sao thế?”
“Vốn dĩ đây là việc của ngươi! Đừng tưởng làm tốt là ta sẽ cảm ơn ngươi!”
Thương Bích Lạc hơi nhướng mày:
“Sao ta cảm thấy câu này nghe quen quen… hình như đã nghe ở đâu rồi?”
“Câm mồm! Muốn ăn đòn hả?”
“Ta…”
“Ê ê! Hai người vừa vừa phải phải thôi chứ?!” Ngôn Tất Hành ở bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng phản đối đầy bất mãn. “Ta mới rời đi có một chút xíu, hai người đã bắt đầu trình diễn tình cảm, quá đáng thật đó!”
“Hả? Ngươi đi đâu vậy?” Hạ Hoàng Tuyền ngơ ngác.
“……” Ngôn Tất Hành như muốn khóc.
“Xin lỗi, không để ý nên quên mất ngươi.” Thương Bích Lạc bồi thêm một nhát chí mạng.
“……” Ngôn Tất Hành suýt phun máu, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hai người có muốn bị ta bóp ch.ết luôn cho xong không?!”
Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy buồn cười, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn bật cười, rồi ngẩng đầu lên, nói với Ngôn Tất Hành:
“Được rồi, tiếp tục đề tài ban nãy đi.”
Ngôn Tất Hành thở dài bất lực, ngồi xếp bằng xuống đất. Hắn rút ra một cuốn tạp chí từ đống đồ vừa ném xuống từ thùng xe, tiện tay ném vào giữa ba người:
“Xem cái này.”
“Cái này là…” Hạ Hoàng Tuyền theo phản xạ cúi đầu nhìn, rồi cả người như hóa đá. Là do mắt cô có vấn đề, hay là do thế giới này đang có gì sai sai?!
Trên bìa tạp chí là một cô gái tạo dáng gợi cảm trong bộ đồ bơi, bên cạnh còn có dòng chữ máu đỏ nổi bật “36 tư thế dụ hoặc”, “Thiếu nữ thần bí □□□”…
Khoan đã?! Đây rõ ràng là… một cuốn tạp chí ***!
Hạ Hoàng Tuyền hít sâu một hơi, thầm niệm trong lòng: Không được, hắn là đồng đội… không thể đánh người, như vậy là không đúng… Bình tĩnh lại nào, mình phải cố gắng… Nếu đè nén được cơn giận này thì mình thắng rồi…
Đáng tiếc, mọi nỗ lực của nàng tan thành mây khói…
Bởi vì —
Thương Bích Lạc, tên này vậy mà lại vươn tay cầm lấy cuốn tạp chí ấy, lật ra xem rất chăm chú, rồi dừng lại ở một trang nào đó, gật gù đầy hài lòng:
“Không tồi, chi tiết mô tả rất tỉ mỉ!”
“Thấy chưa?” Ngôn Tất Hành cười đắc ý, còn làm mặt quỷ với Hạ Hoàng Tuyền:
“Muội tử muốn xem chung không?”
Khoảnh khắc ấy, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy cả thế giới đang công khai tỏ thái độ thù địch với mình.
—— Thương Bích Lạc lại có thể thản nhiên đọc loại tạp chí đó?! Đùa gì thế?!
—— Nhưng mà nghĩ lại… hắn là đàn ông, cũng không lạ…
—— Mà… bây giờ thế giới đã vỡ vụn rồi, còn định làm gì nữa chứ?!
—— Dù vỡ vụn thì hắn vẫn là đàn ông!!
—— Không, điểm mấu chốt không phải ở đây!
—— Chuyện đáng nói là: tại sao mình lại đi chung đội với hai tên bệnh hoạn này?! Thật quá đáng rồi!!!
—— Vì giữ gìn sự thuần khiết, mình yêu cầu giải tán tổ đội! Giải tán ngay lập tức!!!
“Muội tử, sao vậy? Sắc mặt ngươi khó coi lắm đó, không khỏe à?”
Hạ Hoàng Tuyền ôm trán, thở hắt ra:
“Không sao…”
Cô thậm chí không nhận ra giọng mình lúc này yếu đến mức nào.
Thấy cô như vậy, Thương Bích Lạc khẽ ho một tiếng, khóe môi không kiềm được khẽ nhếch lên.
Tuy hắn vẫn ra vẻ nghiêm túc, nhưng người bên cạnh thì không kiềm chế được bật cười ha hả:
“Ha ha ha… Muội tử, ngươi đáng yêu quá rồi… Ha ha, đau cả bụng mất…”
“……” Hạ Hoàng Tuyền giật giật khóe mắt. Ai đó có thể nói cho cô biết… chỗ nào buồn cười chứ?! Mà, sao cô lại muốn đấm người thế này?!
Phải nói rằng, Thương Bích Lạc vẫn nắm khá chắc cảm xúc của Hạ Hoàng Tuyền. Trước khi nàng bùng nổ, hắn đã nhanh chóng đưa cuốn tạp chí đến trước mặt nàng.
Hạ Hoàng Tuyền theo phản xạ liếc nhìn, liền sững sờ — cái này… đâu giống như cô nghĩ?!
Không sai, hình ảnh mà Thương Bích Lạc đang xem, rõ ràng là… một tấm bản đồ.
“Muội tử à,” Ngôn Tất Hành không biết đã lẻn tới bên nàng từ lúc nào, khoác vai cô và nói đầy cảm khái:
“Thần tượng của ta là Khổng Tử từng nói: Ngươi nhìn thấy gì trong mắt, thì thế giới ngươi thấy sẽ là như vậy.”
Nói xong hắn đắc ý rung đùi, rồi nở nụ cười đầy ám muội:
“Muội tử à, ngươi chỉ thấy một cuốn tạp chí khiêu dâm, điều đó chứng tỏ…”
“Hắc hắc hắc hắc…”
Bốp!
Ngôn Tất Hành ngã lăn ra đất, ôm bụng rên rỉ.
Hạ Hoàng Tuyền lạnh lùng phủi tay:
“Lần này, là ta thay mặt Khổng Tử đánh ngươi!”
“Vậy sao không đánh hắn?!” Ngôn Tất Hành rên rỉ đòi công bằng.
“Các ngươi ít lải nhải lại đi.” Thương Bích Lạc khéo léo chuyển chủ đề, chỉ vào bản đồ trên tạp chí, nói:
“Chúng ta hiện tại hẳn là đang ở khu vực này.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Nếu đi về phía bắc gần nhất thì sẽ tới H thành, nhưng nhìn lộ trình hiện tại, quân đội lại định vòng qua S thành.”
“Thật kỳ lạ.” Hạ Hoàng Tuyền nghĩ ngợi rồi đưa ra một khả năng:
“Có thể vì S thành an toàn hơn?”
Ngôn Tất Hành lúc này đã ngồi dậy, gật đầu phủ nhận:
“Không hợp lý. So với H thành thì S thành rộng lớn hơn, dân cư đông hơn, địa hình phức tạp, số lượng tang thi chắc chắn cũng nhiều hơn. Nếu xét từ góc độ an toàn, H thành mới là lựa chọn đúng đắn.”
“Vậy chẳng lẽ là để tìm kiếm tiếp viện?”
Thương Bích Lạc lắc đầu:
“Thành phố lớn tuy nhiều vật tư, nhưng cũng đồng nghĩa với nhiều người. Sau khi tin về virus tang thi lan truyền, chắc chắn phần lớn cửa hàng đã bị cướp phá, chưa chắc còn đủ đồ tiếp viện.”
“Thật là khó hiểu…” Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy càng lúc càng rối.
“Cho nên khả năng hợp lý nhất chỉ còn một.” Thương Bích Lạc nở nụ cười nhẹ.
“Ừ,” Ngôn Tất Hành cũng gật đầu đồng tình, “Thì ra là vậy.”
“Là sao?” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu.
Ngôn Tất Hành trầm ngâm một lát, rồi cảm khái:
“Muội tử, người như ngươi còn có thể sống đơn thuần như thế, thật không dễ dàng.”
“…” Hạ Hoàng Tuyền quay sang hỏi Thương Bích Lạc:
“Hắn đang mắng ta đấy à?”
“Không,” Thương Bích Lạc vừa lắc đầu vừa giơ ngón cái ra, nói như đang cổ vũ:
“Hắn đang bảo ngươi… ngu đấy.”
“Ê!!”
“Hai người các ngươi——”
“Ta đùa đấy!” Ngôn Tất Hành vừa hét vừa chạy lùi lại, kéo Thương Bích Lạc ra làm lá chắn:
“Hắn mới là người mắng ngươi đấy! Muốn ta giúp ngươi đánh hắn không?”
“……”
“……”
Hạ Hoàng Tuyền không biết nói gì, cô bỗng thấy hồi ức xưa ùa về — những ngày chỉ đi chung với Thương Bích Lạc chưa từng loạn thế như thế này… Còn cái tên Ngôn Tất Hành này, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể kéo tụt chỉ số thông minh của cả đội xuống như thế chứ?!
“Tóm lại, khả năng lớn nhất là: trong S thành có một thứ vô cùng quan trọng.”
“Một thứ quan trọng?”
“Đúng vậy,” Thương Bích Lạc gật đầu, “Quân đội đang phải nhanh chóng rút lên phía Bắc để hội quân với các đơn vị khác. Chính vì lý do này, họ không còn đủ nhân lực để cứu viện các thành phố ven đường. Nếu không thể ngăn chặn virus tang thi lan rộng ra khỏi biên giới, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Trong tình hình cấp bách này, họ sẵn sàng vòng xa qua S thành — điều đó chứng tỏ nơi đó có một vật quan trọng hơn cả tính mạng hàng triệu người.”
“Vậy rốt cuộc đó là gì?” Hạ Hoàng Tuyền lẩm bẩm — và đúng lúc ấy, trong đầu nàng bỗng vang lên một thông báo.
【 Tiến vào thành phố S, bảo hộ mục tiêu và an toàn đưa vào tay quân đội. 】
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần