Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
Trên đời này có người vì sĩ diện mà không cần sống không?
Câu trả lời là: Có!
Là ai?
Chính là cái tên Thương Bích Lạc chết tiệt kia!
Cho dù Hạ Hoàng Tuyền có dọa nạt kiểu: “Nhịn lâu sẽ làm cơ bụng bị thương đó! Chỗ kia có khi cũng rớt luôn!” thì hắn vẫn cứ lì mặt ra như không nghe thấy gì. Thật sự đáng ghét!
Ngay khi cô sắp nhịn không nổi mà muốn trực tiếp kéo quần hắn xuống cho xong, thì một “vị cứu tinh” xuất hiện — không sai, chính là cậu lính trẻ canh gác khi nãy. Hạ Hoàng Tuyền vội vã gọi cậu ta lại, sau khi xuống xe thì hơi xấu hổ mà kể sơ tình hình. Cậu lính hơi ngớ ra một chút, rồi lập tức đồng ý giúp.
Lần này thì Thương Bích Lạc không từ chối nữa — thật ra trong lòng cô lúc đó đã thề: nếu hắn mà còn cứng đầu, cô nhất định sẽ lột quần hắn rồi đánh cho một trận! Đúng là đồ nhóc cứng đầu!
Cậu lính tốt bụng đó tên là Lộ Nghị. Dù cái tên nghe giống một nam minh tinh, nhưng anh chàng lại có vẻ ngoài rất thật thà: lông mày rậm, mắt to, trông chất phác. So với ngôi sao kia thì không giống, nhưng lại khá giống “Hứa Tam” và cũng nhiệt tình y như người kia.
Nhìn theo bóng lưng Lộ Nghị cõng Thương Boss rời đi, Hạ Hoàng Tuyền gục lên vô lăng, thở dài phiền muộn. Nuôi “thú cưng” thật không dễ gì.
Cho ăn, cho uống đã đành, nhưng việc đi vệ sinh mới là vấn đề đau đầu nhất. Chẳng lẽ phải mang theo một rương tã lót trên xe? Dù cô chịu mang, chắc chắn hắn sẽ không chịu dùng. Trừ khi… cô tự tay giúp hắn? Trời ơi, tại sao cô phải làm thế chứ? Hắn có phải con trai cô đâu? Mà có khi là con cô thật, cô cũng không làm thế!
Tương lai đúng là u ám thật rồi.
May mà vẫn có một chút tin vui. Khi kiểm tra cơ thể trước đó, cuối cùng cô cũng thoát khỏi được bộ quần áo đen xui xẻo kia. Nhưng vấn đề là… đổi đồ thì cũng phải giặt, mà giữa đồng hoang muốn tắm rửa giặt giũ thì… phiền phức muốn chết!
Khi đang lộn xộn suy nghĩ đủ thứ, Thương Bích Lạc đã “khải hoàn trở về”. Còn Lộ Nghị thì từ chối nhận lời cảm ơn của Hạ Hoàng Tuyền, chỉ cười tươi rồi bỏ đi. Trước khi đi còn nói: nếu sau này cần giúp gì thì cứ tìm anh.
Thật là người tốt…
Hạ Hoàng Tuyền cảm động thở dài, vừa thở dài vừa trừng mắt nhìn cái tên hỗn đản bên cạnh:
“Học hỏi chút đi!”
“……” Thương Bích Lạc hơi nghiêng đầu, làm như không nghe thấy gì.
Cái thái độ ngạo kiều đó!
Ngay lúc cô cảm thấy ngứa tay muốn đánh hắn cho hả giận, thì bỗng có tiếng động lọt vào tai. Bản năng khiến Hạ Hoàng Tuyền quay đầu lại, thấy một bàn tay thò vào từ cửa sổ ghế lái, làm động tác chào với cô.
“……”
Cô suy nghĩ một chút, không thò đầu ra mà trực tiếp mở cửa xe. Bên ngoài là một chàng trai trẻ tầm hai mươi, vừa thấy cô liền nở nụ cười rạng rỡ:
“Chào em, người đẹp.”
“…… Chào anh.” Ngoài câu này ra, cô thật sự không biết phải nói gì, “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Khi nói chuyện, cô chú ý thấy trên mặt người này — một gương mặt có thể miễn cưỡng gọi là ưa nhìn — có một vết sẹo dài khoảng sáu bảy centimet ở má. Dù không quá rõ ràng, nhưng cũng khá bắt mắt.
“Đừng khách sáo thế.” Cậu thanh niên vừa nói vừa trèo tọt lên xe như quen lắm, ngồi phịch xuống ngay bên cạnh cô, “Người đẹp mới đến đây phải không?”
“……” Cô có thể đá hắn xuống xe được không?!
Không kịp cho Hạ Hoàng Tuyền hành động, hắn bỗng dùng tay che miệng lại, hạ giọng nói:
“Tôi có chút hàng xịn nè, hứng thú không?”
Vừa nói hắn vừa nhìn quanh như kẻ trộm.
Nhìn cái bộ dạng lấm lét đó mà cô chỉ muốn đấm cho một phát. Không ổn, hình như cô càng lúc càng dễ cáu. Như vậy là không được!
“Xin lỗi, tôi không chơi thuốc.”
“…… Phụt! Ha ha ha ha!” Cậu thanh niên nghe xong liền đập mạnh vào ghế cười như điên, “Ha ha ha… em gái à, em dễ thương quá đi mất, không chơi thuốc á? Ha ha ha ha ha…”
Cuối cùng Hạ Hoàng Tuyền không nhịn nổi nữa, vung chân đá thẳng tên đó ra khỏi xe.
Cái tên này rốt cuộc đến làm gì chứ?
“Ai da, em gái à, đừng nóng thế, có gì từ từ nói mà.”
Vừa dứt lời, đầu hắn lại “vèo” một cái thò vào qua khe cửa sổ, hai tay lay lay cánh cửa, vừa gấp gáp vừa nói:
“Tôi là dân lương thiện, tổ tiên tám đời đều là nông dân chính hiệu, tôi không buôn lậu ma túy đâu, tôi chỉ bán tin tức thôi!”
“Tin tức?”
“Đúng vậy!” Cậu ta gật đầu liên tục, “Hai người mới đến đây chắc chắn còn nhiều điều chưa biết. Chỉ cần hai bao thuốc lá, tôi đảm bảo cung cấp đầy đủ thông tin, kèm luôn cả giấy chứng nhận khởi nghiệp, thế nào? Có hứng thú không?”
“Không có hứng thú.” Người lên tiếng lần này là Thương Bích Lạc. Hắn mỉm cười nhìn thanh niên, từ tốn nói:
“Nếu cậu thông tin tốt thật như lời mình nói, vậy chắc cũng biết chúng tôi có người quen trong quân đội. Đã như thế, tại sao lại phải mua tin của người ngoài?”
Cậu thanh niên ngớ ra một chút, rồi như thể bấm nút đổi mặt, lập tức thu lại vẻ cợt nhả, lộ ra ánh mắt đờ đẫn như cá chết:
“Chậc, không bị gạt rồi.” Vừa nói vừa thở dài, “Dạo này buôn bán thật khó khăn. Hôm qua còn có vài đứa ngu ngốc sập bẫy, hôm nay chẳng có ai dính cả.”
“…… Cậu không sợ bị người ta đánh à?” Hạ Hoàng Tuyền nhìn cậu ta, cảm thấy cho dù mình không bị lừa thì cũng muốn đánh người cho hả giận.
“Bị đánh thì sao, có gì to tát đâu.” Thanh niên nhún vai, “Đánh thì đánh, bọn họ cuối cùng cũng mềm lòng tặng ít đồ cho tôi. Có khi còn mua thuốc đỏ chữa thương nữa. Nói cho cùng vẫn là làm ăn cả thôi.”
“……” Cái đồ khốn này, thật là vô liêm sỉ!
Khi cả hai còn đang cạn lời, cậu ta lại bất ngờ chắp tay ra dáng cầu xin, mặt dày nói:
“Người đẹp à, coi như có duyên gặp mặt, cho tôi xin một bao thuốc đi. Cô không biết đâu, nghiện thuốc không phải bệnh, nhưng thèm thuốc là muốn mất mạng đó!”
“Cũng không phải không được.”
Không biết từ đâu, Thương Bích Lạc rút ra một bao thuốc lá cứng, nhẹ nhàng xé vỏ, mở hộp, chìa tay về phía cậu ta.
Thanh niên vui sướng nhắm mắt, hít sâu mùi thơm dễ chịu kia, cả người như lâng lâng… rồi… không có gì cả!
Hắn mở mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Thương Bích Lạc đã rút tay về:
“Anh em, chơi kiểu này là quá đáng lắm đó nha! Tôi muốn trở mặt rồi đó!”
“Trở mặt à?” Thương Bích Lạc quay sang nhìn Hạ Hoàng Tuyền.
Cô lập tức hiểu ý, lôi ra từ gầm ghế một chai dinh dưỡng tuyến, mở nắp, giơ lên:
“Biết đây là gì không?”
Tên kia cầm lấy, xoay qua xoay lại ngắm nhìn: “Không phải chỉ là một cái nắp bình à?”
“Không đúng.” Hạ Hoàng Tuyền cầm lại nắp, rồi bất ngờ siết chặt trong tay.
Khi buông ra, cái nắp đã vỡ vụn thành từng mảnh. Cô thổi nhẹ lòng bàn tay, mỉm cười:
“Là nắp bình vỡ.”
“……!!!”
“Hoàng Tuyền, có muốn thử ném phi tiêu không?”
“……”
“……”
Một câu của Thương Boss đủ khiến hai người cùng câm nín.
Cậu thanh niên lập tức ngoan ngoãn quay người lại, dẹp luôn ý định bỏ chạy.
Còn Hạ Hoàng Tuyền… vì đại cục, cố nén lại cơn bốc hỏa đang trào lên trong lòng, quyết định để lát nữa mới xử tội ai đó!
“Được rồi, các người thắng.” Cậu ta rũ vai, bộ dạng thỏa hiệp, “Thường qua sông, không ai tránh khỏi bị ướt chân. Nói đi, muốn gì?”
“Không có gì lớn lao.” Thương Bích Lạc trả lời, “Chỉ muốn cậu chia sẻ một vài thông tin hữu ích thôi.”
“…… Vậy sao lúc đầu còn từ chối tôi?”
“Chẳng qua không muốn bị coi là mỏ tiền để đào thôi.” Thương Bích Lạc bình tĩnh đáp, vừa nói vừa gõ nhẹ đáy hộp thuốc, vài điếu thuốc liền bật ra, “Tất nhiên, để bù cho thời gian của cậu, chúng tôi có thể trả bằng thuốc lá.”
“Nói càng nhiều thì lấy càng nhiều thuốc, ý anh là vậy chứ gì?” Cậu ta hừ lạnh, “Anh đúng là đồ gian thương!”
Thương Boss nhướng mày: “Cậu không muốn?”
“Thằng ngốc mới không muốn!” Cậu ta giật luôn hộp thuốc trong tay Thương Bích Lạc, nhanh chóng châm một điếu, miệng ngậm thuốc mà lầm bầm:
“Tôi đâu có ngốc tới mức để bị đánh rồi mới chịu nói.”
“……” Hạ Hoàng Tuyền chỉ biết ngửa mặt nhìn trời.
Thực ra, cho dù hắn không nói, cô cũng sẽ không vì thế mà ra tay thật. Cùng lắm thì tìm người khác hỏi thôi.
Có những người ấy mà, thông minh quá cũng thành ra… dại.
Lời tác giả:
Các người đúng là ngốc mà! Boss mà chịu dùng cái chai à? Thử tưởng tượng Lam Nhiễm đang “thăng thiên” nửa chừng bỗng dừng lại, rồi nói “Xin lỗi, tôi phải dùng chai đi vệ sinh”, hoặc Tiêu Ca bị đóng băng 19 năm rơi lệ la lên “Đạo diễn, mở băng ra đi, tôi đau bụng!” xem?
Rõ ràng là sĩ diện chứ còn gì!
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần