Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
Trước mắt khoảng cách từ trạm xăng đến điểm tập kết cũng không cách quá xa, khoảng chừng đến buổi chiều thì họ đã tới nơi. Tang thi (xác sống) trên đường không nhiều lắm, phần lớn đều bị xe tải cán qua, còn lại thì… bị Hạ Hoàng Tuyền trực tiếp nghiền qua. Không thể không nói, khi cô hoàn toàn giải phóng sức mạnh cơ thể, thật sự khiến người ta không dám nhìn thẳng…
Dọc đường gần như không thấy chiếc xe nào, không phải vì không ai nghĩ đến việc chạy trốn, mà là vì tin tức về cuộc diễn tập quân sự chưa từng được công khai. Tin tức Nhậm Cường nhận được là từ Hứa An Dương, còn những người khác có lẽ vẫn ôm hy vọng, ở lại thành phố chờ cứu viện—dù sao, ở trong nhà vẫn an toàn hơn là bên ngoài rất nhiều.
Khu vực tập trung nằm trên địa hình bằng phẳng và thoáng đãng. Tuy không phải địa hình tốt để phòng ngự trước tang thi, nhưng bố trí lại cực kỳ hợp lý. Các xe tải quân dụng cỡ lớn tạo thành vòng vây hình tròn. Một khi tang thi tấn công, nơi này sẽ trở thành bức tường thép vững chắc. Chỉ để lại một lối ra vào có thể phong tỏa bất cứ lúc nào, trước cổng có hai binh lính vũ trang canh gác.
Dưới sự hướng dẫn của binh lính, Thương Bích Lạc điều khiển tay lái một cách thành thạo. Hạ Hoàng Tuyền thì chậm rãi đạp phanh, cho xe dừng ở lề không cản trở đường đi, sau đó nhảy xuống từ ghế ngồi.
“Chào cô.” Một binh lính khoảng chừng hai mươi tuổi tiến lên chào cô theo nghi thức, rồi nói:
“Nếu các người chỉ định đi qua, thì rẽ phải sẽ có đường vòng. Nếu muốn vào bên trong, thì tất cả đều phải kiểm tra cơ thể để xác định không bị nhiễm bệnh.”
Mũi tên đen trong không trung không nghi ngờ gì chỉ về phía bên trong khu vực tập trung—vì thế, mục tiêu của họ đã rất rõ ràng.
Hạ Hoàng Tuyền mỉm cười, lễ độ đáp lại:
“Chúng tôi sẵn sàng tiếp nhận kiểm tra.”
“Cảm ơn vì đã hợp tác.” Binh lính nghiêng người, chỉ về hai chiếc lều kiểm tra ở đầu lối vào:
“Nam bên trái, nữ bên phải. Ngoài ra, trước khi rời đi, xin hãy mở thùng xe để chúng tôi kiểm tra bên trong.”
“Được.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu rất dứt khoát, chạy ra phía sau xe mở nắp thùng, sau đó quay về ghế điều khiển, hơi cúi người xuống mà không quay đầu lại:
“Xuống xe đi.”
Tuy cô có thể dễ dàng xách người xuống, nhưng trước mặt người lạ, cô vẫn thấy nên tiết chế thì hơn.
Thương Bích Lạc thuận theo nằm lên vai cô, Hạ Hoàng Tuyền cõng hắn điều chỉnh tư thế, rồi vươn tay bế cậu bé đang ngủ trong xe xuống, đặt lên mặt đất. Sau đó cô quay đầu nhìn về phía binh lính:
“Xin hỏi, tôi có thể đưa họ đến bên trái trước rồi quay lại kiểm tra không?”
“……”
Chàng binh lính trẻ rõ ràng không lường trước được tình huống này. Anh ta nhìn dáng người của Hạ Hoàng Tuyền—tuy không gầy yếu nhưng vẫn có thể xem là thanh mảnh—rồi lại nhìn người đàn ông trên lưng cô. Sau khi ra hiệu cho đồng đội phía sau, một binh lính khác tiến lên, Hạ Hoàng Tuyền liền ngồi xuống:
“Tôi dẫn anh ấy đi được rồi.”
“…… Như vậy sao mà không ngại được chứ?”
“Không sao đâu.”
“Cảm ơn, vất vả cho các anh.”
Lời cảm ơn này, cô nói rất chân thành. Vừa nói, cô vừa vụng về chào theo nghi thức quân đội.
“Không cần khách sáo, vì nhân dân phục vụ.” Chàng binh lính trẻ mỉm cười nhếch môi, đáp lễ lại cô một cái. Không thể không nói, tư thế của anh ta so với cái kiểu gà mờ của Hạ Hoàng Tuyền thì ngầu hơn nhiều.
Sau một loạt kiểm tra, ba người đều được phép vào. Trước khi lên xe, Hạ Hoàng Tuyền hỏi binh lính:
“Xin hỏi, ở đây có ai tên là Hứa An Dương không?”
“Cô quen doanh trưởng Hứa à?”
Doanh trưởng… Nghe có vẻ chức vị cũng không nhỏ…
Hạ Hoàng Tuyền do dự một chút, nhưng vẫn không nói thật, chỉ hỏi tiếp:
“Vậy, xin hỏi tôi có thể gặp anh ấy bằng cách nào?”
“… Vậy thế này đi, lát nữa tôi sẽ đổi ca, có thể giúp cô tiện thể nhắn lại cho doanh trưởng Hứa.”
“Vậy thì cảm ơn anh nhiều.” Hạ Hoàng Tuyền suýt chút nữa cảm động đến mức rơi nước mắt. Gì gọi là người dễ thương? Đây chính là người dễ thương đấy! So với cái thứ Thương Bích Lạc kia, đúng là một trời một vực, phải không?!
Sau khi vào bên trong khu căn cứ tạm thời, Hạ Hoàng Tuyền phát hiện đã có không ít dân thường tập trung ở đây. Có người đi ô tô, có người đi xe máy, thậm chí còn có vài chiếc máy kéo—ban đầu nhìn qua thì có hơi bất ngờ, nhưng nghĩ đến vị trí này nằm giữa ba thành phố và xung quanh còn có nhiều cánh đồng, thì hoàn toàn hợp lý.
Cô thấy người ta kinh ngạc nhìn mình, nhưng thực ra người khác cũng thấy cô kỳ lạ không kém—dù gì thì xe ô tô là chuyện bình thường, nhưng lái hẳn một chiếc xe tải vận chuyển cỡ lớn tới đây, đúng là hiếm thấy. Trên xe còn chất bao nhiêu vật tư nữa…
Đặc biệt là, không lâu sau khi họ vào, một người trung niên với hai vạch và một sao trên vai—rõ ràng là quân hàm thiếu tá—liền vội vàng tới để nói chuyện trực tiếp với họ. Khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện thực tế lại rất đơn giản. Hạ Hoàng Tuyền không giấu giếm gì mà kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra trước đó cho Hứa An Dương nghe. Khi nghe đến Nhậm Cường, khuôn mặt cứng rắn của anh hiện lên vẻ bi thương rõ rệt, dù nhanh chóng che giấu, nhưng rõ ràng họ là bạn rất thân.
Cuối cùng, kết quả cuộc bàn bạc không nằm ngoài dự đoán: Tiểu Chân được anh tiếp nhận, còn Hạ Hoàng Tuyền thì đã hoàn thành nhiệm vụ mà Nhậm Cường giao phó trước khi qua đời.
Vì chuyện đó, cô vừa thấy nhẹ nhõm, lại vừa thấy có chút buồn bã.
Tuy rằng cô không có ấn tượng tốt gì với vợ chồng Vương Thụy, nhưng không thể phủ nhận, Tiểu Chân là một đứa trẻ rất ngoan. Trên đường đi, cho gì ăn nấy, chẳng hề đòi hỏi gì, ngoan ngoãn đến mức không giống một đứa trẻ tầm tuổi đó.
Khi bị Hứa An Dương dẫn đi, đứa nhỏ này bất ngờ quay đầu lại hỏi một câu khiến người lớn nghẹn lời:
“Tỷ tỷ, ba mẹ của em có phải là người xấu không? Có phải họ đã hại chết rất nhiều người không?”
“……” Hạ Hoàng Tuyền trầm mặc một giây, sau đó tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu cậu bé. Tóc của cậu rất mềm, giống như lông một con vật nhỏ vậy.
“Bất kể họ từng làm gì, em phải nhớ kỹ, họ yêu em.”
“Nếu yêu em, vậy tại sao ba lại muốn giết em?”
Thế giới trong mắt trẻ con mãi mãi đơn thuần. Nhưng những câu hỏi chúng đưa ra, thường sắc bén đến không ngờ.
Hạ Hoàng Tuyền không trả lời trực tiếp, mà đưa ra một câu hỏi khác:
“Còn nhớ những con quái vật mà em thấy trên đường không?”
Cậu bé gật đầu, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi.
“Thế giới tràn đầy quái vật thật sự rất đáng sợ, đúng không? Ba em chỉ là không đành lòng để em phải sống trong thế giới như vậy, nên muốn đưa em đến một nơi không có chúng.”
“Vậy sao mẹ lại ngăn cản?”
“Bởi vì… mẹ em cảm thấy, em có quyền lựa chọn. Ở lại hay rời đi, nên do chính em quyết định.”
Tiểu Chân ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói một câu thế này:
“Tỷ tỷ nói giống hệt như Nhậm thúc thúc.”
Nhậm Cường? Anh ta đã nói gì với thằng bé vậy?
Có lẽ cảm nhận được nghi vấn trong lòng Hạ Hoàng Tuyền, cậu bé nói tiếp:
“Nhậm thúc thúc nói, về sau con đường nào em chọn đi đều phải do em tự quyết định, nhưng trước đó thì phải cố gắng sống thật tốt đã.”
“… Vậy à?” Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền trào lên một chút chua xót, mỉm cười nói, “Anh ấy nói rất đúng. Vậy nên, hãy quyết định xong rồi, sống thật tốt đi, Tiểu Chân.”
“Vâng!”
Không chỉ là cậu bé, mà chính cô cũng phải sống thật tốt, ừm… mang theo cái tên trên xe kia…
Nghĩ đến Thương Boss, tâm trạng vừa được đứa trẻ chữa lành của Hạ Hoàng Tuyền lại ngay lập tức tối sầm trở lại.
Nhưng dường như số phận nhất định phải cho cô vài cái tát thật đau—vừa mới ngồi lại vào xe, thì cái mũi tên đen khiến người ta đau đầu lại lần nữa xuất hiện. Lần này, nó lắc lư tại vị trí “lược kỳ ba”…
…Là giữa hai chân của Thương Bích Lạc.
Cái này… cái này là…
Hạ Hoàng Tuyền bỗng nhiên nhớ ra, lần trước khi lên WC hình như là vào ngày hôm trước, xét về thời gian thì chắc chắn là… Khụ, chuyện đó lớn nhỏ không phải vấn đề, chỉ cần nhìn mũi tên phía trước chứ không phải phía sau là biết rồi.
Nhưng làm thế nào mới tốt đây?
Có lẽ là do tầm nhìn của cô quá sắc bén, Thương Bích Lạc không nói gì mà khẽ nghiêng người, cánh tay từ tay lái trượt xuống, che đi vị trí nhạy cảm, rồi hỏi: “Sao vậy?”
“…… Có phải ngươi lại muốn lên WC rồi không?”
“……” Nếu mà cô có thể đoán ra chỉ bằng trực giác như vậy… thì đúng là quá đáng sợ rồi.
Không nhận được câu trả lời, thôi vậy, đây là câu trả lời.
Hạ Hoàng Tuyền không kìm được mà rơi nước mắt, cô vừa định nhảy xuống xe để hỏi WC ở đâu, thì bỗng nhớ ra, dù có nghe thấy… thì chắc chắn WC ngoài trời cũng chỉ là kiểu ngồi cầu thôi! Cô không thể công khai vào WC nam ôm Thương Bích Lạc được, khụ, làm vậy thì thật là không ổn!
Cô bị chính mình tưởng tượng ra cảnh tượng đó mà tê dại toàn thân, ngay lúc này, một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu.
“Chờ!” Sau khi thốt ra một câu, Hạ Hoàng Tuyền lại nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy về phía thùng xe, tìm kiếm trong đó. Một số người tò mò nhìn về phía cô, thấy cô chỉ mở cửa thùng xe, vừa đủ để người vào, bên trong là một mảnh tối om, khiến họ không khỏi thầm mắng: “Cô gái này thật là tinh quái!”
Một lát sau, cô từ trong thùng xe nhảy ra, trong lòng ngực phồng lên, như thể đang giấu thứ gì đó.
Mặc dù những người vây quanh có thể muốn biết cô giấu thứ gì, nhưng Hạ Hoàng Tuyền không thể ngay trước mặt mọi người mà trưng bày đồ vật của mình. Chỉ thấy cô linh hoạt nhảy lên ghế lái, nhìn quanh một lượt rồi nhanh chóng nhét một chai nước khoáng vào tay Thương Bích Lạc: “Ngươi vẫn dùng cái này đi!”
“……” Thương Bích Lạc mặt tối lại, rõ ràng là tức giận.
“Sao vậy?” Hạ Hoàng Tuyền nghĩ một lúc, rồi bỗng nhận ra: “À, ngươi trước đi, khụ, ta xuống xe, kêu ta!”
“……”
“Lại sao nữa?” Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, “Ngươi đừng quá quá đáng thế chứ! Thật sự tưởng ta ôm ngươi vào WC nam giúp ngươi cởi quần à?!”
“……” Thương Bích Lạc hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nói ra một câu trọn vẹn, “Ta —— không —— phải —— ý —— như —— vậy.” Mỗi từ anh nói ra đều mang một chút gằn giọng, như thể rất khó chịu.
Anh ta dựa vào cái gì mà tức giận?!
Hạ Hoàng Tuyền tức giận!
Cô còn tức giận hơn nữa, đứa nhỏ này có phải đang trêu đùa cô không?!
Đang chuẩn bị bùng nổ, ánh mắt cô bỗng nhiên lướt qua bình nước khoáng, Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người một lát, rồi lại nhìn xuống giữa hai chân Thương Bích Lạc, rồi lại nhìn bình nước khoáng. Lúc này, cô rốt cuộc hiểu ra.
Cô thở dài nói: “Ngươi sớm nói đi, ta chưa có kinh nghiệm, ngươi không nói, làm sao ta biết được!”
“……” Mặc kệ cô giải thích như thế nào, anh một chút cũng không muốn hiểu sao?!
Nhưng rõ ràng, anh không thể ngăn cản cô, vì thế Thương Bích Lạc chỉ có thể âm thầm nôn máu trong lòng, nhìn Hạ Hoàng Tuyền lại vui vẻ chạy xuống xe. Một lát sau, cô lại quay về với bụng phồng lên.
Lần này, cô đưa cho Thương Bích Lạc một chai to hơn, nghiêm túc nói: “Chai này chắc chắn đủ lớn!”
Tác giả có lời muốn nói:
Xa, xa mục, ta cảm thấy ta vô pháp nhìn thẳng dinh dưỡng tuyến 【 uy
Đến nỗi Boss nội tâm spam…… Không cần ta nói, các ngươi minh bạch ~xDD
↑ hôm nay Boss, cũng có nỗ lực bi kịch nha ~!
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần