Danh sách chương

Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan

02/05/2025

Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi

02/05/2025

Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?

02/05/2025

Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen

02/05/2025

Chương 5: Ai với hắn là người yêu?

02/05/2025

Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?

02/05/2025

Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý

02/05/2025

Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi

02/05/2025

Chương 9: Ta sẽ không phụ trách

02/05/2025

Chương 10: Boss không phải là sủng vật

02/05/2025

Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng

02/05/2025

Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết

02/05/2025

Chương 13: Boss là tên biến thái

02/05/2025

Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người

02/05/2025

Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới

02/05/2025

Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss

02/05/2025

Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa

02/05/2025

Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo

02/05/2025

Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân

02/05/2025

Chương 20: Tới đây bắt nạt người

02/05/2025

Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt

02/05/2025

Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ

02/05/2025

Chương 23: Đến đây nào!

02/05/2025

Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới

02/05/2025

Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được

02/05/2025

Chương 26: Thanh mai trúc mã

03/05/2025

Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời

03/05/2025

Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy

03/05/2025

Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại

03/05/2025

Chương 30: Cướp quái là không thể nào

03/05/2025

Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy

03/05/2025

Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn

03/05/2025

Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta

04/05/2025

Chương 34: Muốn ôm một cái không

04/05/2025

Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi

04/05/2025

Chương 36: Cùng ở với người kia

05/05/2025

Chương 37: Cái gì P

05/05/2025

Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau

05/05/2025

Chương 39: Dưới ánh trăng

06/05/2025

Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng

08/05/2025

Tận thế: Cõng Boss đến hạn cuối

Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss

Chương trước

Chương sau

Lời vừa nói ra, Thương Bích Lạc lập tức trở thành tiêu điểm của thù hận.

Không chỉ Vương Thụy và La Hiểu Ngọc, mà gần như tất cả những người xung quanh đều nhìn hắn chằm chằm. Nhưng hắn dường như không nhận ra điều đó, vẫn cười tủm tỉm như cũ. Dùng lời của Hạ Hoàng Tuyền mà nói thì chính là: biểu cảm đó có bao nhiêu đáng ghét thì hắn làm cho ra được bấy nhiêu!

Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy một trận đau đầu, đúng là không hổ danh Boss! Rất biết cách thu hút thù hận, lại còn chuyên nghiệp trong việc bán đứng đồng đội, làm cô cũng bị vạ lây một trận không nhỏ.

Trước khi trong đầu cô kịp đưa ra kết luận “giết hắn kiểu gì cho nhanh gọn”, thì cô đã theo bản năng vung tay tát thẳng vào mặt Thương Bích Lạc, khiến hắn lăn một vòng tự do trong xe.

Ơ? Không ổn rồi, hình như đánh hắn đã thành phản xạ mất rồi?

Không, giờ không phải lúc để để ý chuyện đó.

Hạ Hoàng Tuyền xoay người, chậm rãi rút trường đao ra, mũi đao chỉ thẳng vào Vương Thụy, ánh mắt lạnh lùng:

“Tại sao? Ngươi muốn giết ta, ta còn hiểu được, nhưng tại sao phải giết những người khác?”

Đây là điều khiến cô vô cùng khó hiểu.

Trong số mọi người ở đây, ngoài cô và Thương Bích Lạc, chỉ có hai người mang khí tử nhẹ nhất — chính là La Hiểu Ngọc và đứa con của cô ta. Rõ ràng là họ không uống bát canh có máu tang thi. Nhưng vấn đề là, nếu những người khác đều biến thành tang thi, Vương Thụy định làm sao bảo đảm rằng vợ con hắn có thể rời đi một mình và đến được nơi đóng quân an toàn? Chưa kể còn một vấn đề cấp bách hơn: sau khi uống canh có máu tang thi, khoảng tám tiếng sau mới phát bệnh. Chẳng lẽ hắn không sợ sẽ bị mọi người phát hiện rồi trả thù sao?

Rốt cuộc phải ngu ngốc đến mức nào mới có thể đưa ra quyết định như vậy?

“Tại sao muốn giết những người khác?” — Vương Thụy lặp lại câu hỏi của cô, trong giọng nói đầy giễu cợt, hắn bật cười lạnh:

“Tao sống không nổi, thì dựa vào đâu mà bọn họ được sống?”

“……”

“Tất cả đều là cùng nhau chạy thoát khỏi nhà xưởng, tại sao bị cắn lại là tao? Tại sao người đáng chết lại là tao? Tao chết không sao, nhưng tao không muốn chết một mình. Tụi mày… tất cả… đều phải chết theo tao! Không ai được thoát!”

Hỏng rồi.

Tâm trí của hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

Một kẻ đã mất lý trí thì làm sao có thể đưa ra bất kỳ phán đoán hợp lý nào?

“Hắn nghĩ như vậy cũng đúng thôi.”

Không biết từ lúc nào, Nhậm Cường đã bước ra khỏi phòng. Hạ Hoàng Tuyền chú ý thấy trước ngực và mặt hắn vấy đầy máu, cây rìu trong tay vẫn nhỏ máu xuống đất, mỗi bước đi để lại vệt máu đỏ rực,

“Hiểu Ngọc, vì sao cô lại làm như vậy?”

La Hiểu Ngọc ôm chặt người đàn ông trong lòng, không để hắn nhìn thấy sắc mặt của những người khác, cũng không để ai thấy được nét mặt hiện giờ của mình. Đôi mắt nàng tràn đầy oán hận, nhìn chằm chằm vào mọi người:

“Nếu các người muốn dồn mẹ con tôi vào chỗ chết, thì tôi chỉ có thể ra tay trước mà thôi!”

“…Vậy sao? Cô cho rằng chúng tôi muốn bỏ rơi các người?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

La Hiểu Ngọc — người tự tay đẩy mọi người vào chỗ chết — rõ ràng đang chịu áp lực tinh thần rất lớn. Khi Nhậm Cường đặt câu hỏi, áp lực đó như vỡ tung theo từng lời nói, trào ra từ cơ thể gầy yếu ấy. Cô ta gào lên, giọng khàn đặc:

“Nếu các người muốn tôi và A Thụy phải chết chung, thì tôi khiến các người đều chết chung!

Tất cả các người đều đi chết! Đều chết hết đi! Đều đi chết cho tôi!”

“Tôi sẽ mang con tôi… A!!!”

Tiếng hét sau cùng vang lên trong sự kinh hoàng tột độ — không chỉ của La Hiểu Ngọc, mà tất cả những người khác cũng chết lặng trước biến cố bất ngờ xảy ra.

Vương Thụy cười phá lên, khuôn mặt hiện rõ vẻ điên loạn. Miệng hắn rời khỏi phần cổ bị hắn bóp nát của La Hiểu Ngọc, liếm liếm vết máu trên môi, nói:

“A Ngọc, anh đã nói rồi, tất cả mọi người đều phải chết cùng anh. Em là vợ anh, sao lại có thể là ngoại lệ?”

“……”

La Hiểu Ngọc ôm cổ, lùi lại từng bước một, ánh mắt đầy khiếp sợ:

“A Thụy… Anh điên rồi sao?”

“Điên à? Ngươi nói là điên thì là điên thôi.”

Hắn “ha ha” cười vài tiếng, bất ngờ vươn tay kéo tay La Hiểu Ngọc, rồi giật đứa con trong lòng cô về phía mình.

“Hiểu Ngọc, em và Tiểu Chân đều là người thân thiết nhất của anh, đương nhiên phải luôn ở bên anh. Buông nó ra!”

“Không!!!”

“Buông ra!”

“Không được! Không được đụng vào con tôi!”

“Á…”

Cuộc giằng co ấy, bắt đầu bằng tiếng thét thảm thiết của La Hiểu Ngọc, và kết thúc bằng tiếng kêu rên tàn khốc của Vương Thụy.

Cho đến khi hắn nặng nề ngã gục xuống đất, đôi mắt còn trừng lớn, đầy kinh hoàng nhìn chằm chằm vào con dao găm trong tay La Hiểu Ngọc. Vì bị cắt đứt cuống họng, hắn chỉ có thể há miệng ngậm lại liên tục, không phát ra nổi một âm thanh, chỉ nghe thấy những tiếng nghẹn ngào rùng rợn tựa như tiếng gió gào.

Hắn và cô ta từng là vợ chồng thân mật nhất trên đời. Hắn còn hiểu cô hơn bất kỳ ai. Cô rõ ràng là người đến con gà còn không nỡ giết, vậy mà giờ lại có thể giết chết chồng mình — không, từ trước đó rồi, chính cô đã hại chết toàn bộ những người ở đây.

“Ha…”

“Ha ha…”

Vương Thụy phát ra những tiếng cười nghẹn như kẻ điên, miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng không cam lòng nhắm mắt lại.

Nếu có ai hiểu được khẩu hình, thì sẽ đọc ra câu cuối cùng hắn nói:

“Đồ khốn kiếp này…”

Cô ta khiến hắn phát điên, cũng khiến bản thân phát điên, và rồi một ngày nào đó… sẽ khiến tất cả mọi người phát điên.

Mọi người đều bị cảnh tượng thảm khốc ấy làm cho chấn động. Hoặc đúng hơn là — cho tới tận bây giờ, họ vẫn chưa thật sự ý thức được rằng mình sắp biến thành tang thi… Cái cảm giác đó thật mơ hồ, thật không chân thực. Nhìn xem, họ vẫn đang sống rất bình thường, không bị cắn, sao có thể biến thành tang thi được chứ?

Một khoảng lặng phủ xuống tất cả.

Cho đến khi La Hiểu Ngọc hoàn hồn lại từ trạng thái ngây dại, con dao găm trong tay cô ta rơi “keng” một tiếng xuống đất. Cô ta ngước tay lên nhìn vết máu còn đọng, rồi cúi đầu nhìn lưỡi dao vấy máu, như thể vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, điên cuồng lau sạch máu trên tay, nhưng càng lau càng không sạch. Cô ta hoảng loạn đến mức muốn phát điên, đảo mắt tìm kiếm lối thoát. Khi ánh mắt rơi xuống đứa con, hình ảnh lập tức đông cứng lại.

Cô ta đột nhiên ôm chặt lấy đứa trẻ vừa được mình cứu bằng cách giết chết cha nó, vừa khóc vừa thì thầm liên tục không ngừng:

“Đừng sợ, Tiểu Chân đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con… Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con…”

Khi Hạ Hoàng Tuyền hoàn hồn lại, mọi người đã lui vào trong phòng nghỉ, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Nhưng sự thật là, tất cả… đã xảy ra rồi.

Thi thể của Vương Thụy vẫn nằm đó, máu từ cổ không ngừng rỉ ra, tạo thành một vũng nhỏ đỏ sẫm dưới thân hắn. Bên cạnh, La Hiểu Ngọc ôm đứa bé, khóc nức nở với giọng khàn khô, vẫn không ngừng lặp đi lặp lại hai từ:

“Bảo vệ…”

Còn ở góc phòng, nơi giam giữ Lưu Lỗi đã biến thành tang thi, mùi máu kích thích khiến hắn gào rú, giãy giụa phát ra những âm thanh ghê rợn, chỉ vì một khát vọng duy nhất: ăn.

Tất cả những chuyện này… rốt cuộc là sao vậy?

Dù đã sống trong thế giới tận thế này nửa tháng, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên cô thật sự tiếp xúc với con người. Chỉ vỏn vẹn một ngày… hoặc chưa đến một ngày, sao mọi thứ lại thay đổi đến vậy?

Rõ ràng sáng nay lúc gặp, những người này vẫn còn mang theo nụ cười kỳ vọng về tương lai trên gương mặt… Chỉ trong chớp mắt, tất cả đã đảo lộn.

Hạ Hoàng Tuyền lặng lẽ ngồi lại trong xe. Cô cảm thấy mình đã phát hiện ra một điều: dù có mạnh đến đâu, thì vẫn có rất nhiều việc cô không thể làm được — không, ngay cả cái suy nghĩ “có rất nhiều việc không thể làm được” này cũng có vẻ quá kiêu ngạo.

“Cảm thấy ghê tởm sao?” — Thương Bích Lạc đột nhiên hỏi từ bên cạnh.

“Cái gì?”

“Chỉ để đạt được cái gọi là ‘cân bằng’, người ta liền kéo tất cả xuống bùn.”

“……”

Một tiếng cười nhẹ vang lên:

“Đây mới là tận thế thật sự.”

“…… Tận thế thật sự?”

Đối mặt với ánh mắt mờ mịt nghi hoặc của Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc khẽ mỉm cười, đầy ẩn ý:

“Chẳng lẽ ngươi không thấy vậy sao? Cái gọi là tận thế, luôn luôn bắt đầu từ nhân tâm.”

“Vậy thì sao?”

Ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền dần trở nên sắc lạnh, “Ngươi định dùng mấy cái lý thuyết kiểu ‘muốn sống sót thì phải vứt bỏ nhân tâm’ để tẩy não ta à? Mấy câu như ‘muốn tồn tại trong tận thế thì phải vứt bỏ thứ cảm xúc vô dụng’ nghe đầy khí chất phản diện ấy?”

Vừa nói, cô vừa trừng mắt khinh bỉ:

“Loại lời đó lỗi thời lắm rồi, ngay cả mấy thiếu niên ngốc còn không thèm nói nữa là!”

Chậc, lẽ nào mọi Boss đều bắt buộc phải có kỹ năng tẩy não sao? Thật quá phiền phức!

Hạ Hoàng Tuyền thừa nhận, Thương Bích Lạc nói không sai — tận thế, một nửa đến từ hoàn cảnh khắc nghiệt, một nửa đến từ sự đổ vỡ hay kiên cường trong lòng người. Nhưng thì đã sao? Lẽ nào ở thời bình, bản chất con người không có mặt đáng ghê tởm? So ra, ngay cả trong tận thế, con người cũng có mặt tốt đẹp của riêng họ.

Ví dụ như Vu Nhụy từng đứng ra bênh vực cô, như La Hiểu Ngọc vẫn cố hết sức bảo vệ đứa con của mình…

Chỉ vì nhìn thấy một mặt xấu mà phủ nhận toàn bộ — đó là việc của kẻ ngốc! Cô tuy không phải thiên tài, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức đó.

“Còn nữa,” cô vươn tay bóp cằm Thương Bích Lạc, nheo mắt nói,

“Nếu ta thật sự vứt bỏ nhân tính, thì đã đem cả ngươi ném cho lũ tang thi rồi. Cho nên, tiểu tử, quỳ xuống cảm ơn đi, vì ta vẫn giữ lại chút nhân tính đó.”

Thương Bích Lạc sững lại, rồi bật cười, lông mi khẽ cong:

“Ngươi nhéo cằm ta như thế, ta làm sao mà quỳ được?”

“Thật sao?”

Hạ Hoàng Tuyền nhướn mày, rồi buông tay ra, tay kia đấm thẳng vào bụng hắn.

“Ách!”

Cô vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lên đầu hắn như đang dỗ trẻ con:

“Thấy chưa, giờ thì quỳ xuống rồi. Không cần cảm ơn ta đâu, cưng.”

“……”

Tác giả có lời muốn nói:

Hy vọng không ai bỏ truyện vì chương này nhé!

Nữ chính vẫn giữ quan điểm rất vững: dù là trong thời bình hay tận thế, bản chất con người luôn có hai mặt — tốt và xấu. Tận thế chỉ khiến chúng bị phóng đại lên mà thôi.

Nhưng có vẻ cô suy nghĩ hơi nhiều rồi. Boss đúng là định “tẩy não”, nhưng thật ra chỉ muốn nói: “Trong tận thế, sức mạnh là trên hết. Người như hắn mới là đồng đội đáng tin.”

Kết quả? Bị nữ chính xem thường thẳng mặt. Nội tâm Boss lại bị tổn thương nặng nề.

Rồi lại bị nữ chính đánh tiếp…

Boss Thương, anh chịu đựng một chút nhé…

Hiện giờ, cuộc sống thường ngày của nữ chính đã trở thành: ngủ, đánh tang thi, đánh Boss…

Boss Thương: …Tác giả đi tìm chết! Tác giả đi tìm chết! Tác giả đi tìm chết…

Hết Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page