Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
Chưa kịp nói hay làm gì, những người vốn đang nghỉ ngơi trong trạm xăng đột nhiên ùa ra, chạy tán loạn, vừa chạy vừa phát ra tiếng hét đầy hoảng loạn.
“……” Hạ Hoàng Tuyền vừa nhìn thấy ánh mắt họ, trong lòng chợt thót lại. Bát trong tay vốn cầm không chặt, “choang” một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
“Có chuyện gì xảy ra ở đó?” Thương Bích Lạc lên tiếng hỏi, giọng điệu hoàn toàn phù hợp với tình huống hiện tại.
Đáng tiếc, Hạ Hoàng Tuyền chẳng thèm liếc hắn lấy một cái. Mà hắn tất nhiên cũng không thể biết rằng, trong “Hoàng Tuyền chi mục” độc đáo của cô, giờ phút này hiện lên một cảnh tượng hoàn toàn khác với những gì hắn thấy — khí tử! Nồng đặc, xám đen, từng đợt khí tử ngày càng đậm đặc lan tỏa từ người của những kẻ vừa chạy ra. Dù là đàn ông, phụ nữ, người già hay trẻ con, không ai thoát khỏi luồng khí tử đen sì đang tỏa ra từ cơ thể họ.
Rõ ràng ban nãy còn không có hiện tượng gì, sao giờ lại đột ngột trở nên như vậy?
Cô vội quay đầu nhìn vào xe việt giã nơi có bản thân đang ngồi — không có gì khác lạ. Lại nhìn sang Thương Bích Lạc — cũng không có. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Từ từ đã…
Hạ Hoàng Tuyền bỗng nhớ đến bát canh mà La Hiểu Ngọc mang tới lúc trước — chẳng lẽ là nguyên nhân từ đó? Bát canh đó thật sự có độc? Cô cúi đầu trầm ngâm, trong lúc này còn có gì thuyết phục hơn việc tự mình đi kiểm chứng?
“Ta qua đó xem thử, ngươi lo giữ mạng mình cho kỹ!” Ném lại một câu như vậy, Hạ Hoàng Tuyền lập tức chạy về phía trạm xăng.
“Được, không cần lo cho ta.”
“……” Bị câu nói khiến sởn gai ốc, cô xoay người gào lên: “Ít tự luyến lại cho ta đi, đồ khốn!”
Thương Bích Lạc buông tay, sau đó nghiêng người dựa vào ghế điều khiển, ánh mắt chăm chú nhìn về phía nơi phát ra âm thanh ầm ĩ. Ở đó rõ ràng đang diễn ra một vở kịch đặc sắc, nhưng lại không thể trực tiếp thưởng thức, thật đáng tiếc.
Nhưng hắn không biết rằng, Hạ Hoàng Tuyền — người đang chứng kiến mọi thứ — thà rằng mình chưa từng nhìn thấy gì cả.
“A!!!”
“Cứu… cứu tôi…”
“Oa…”
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc nức nở, lời cầu cứu — tất cả hòa vào nhau thành một mớ hỗn loạn.
Hạ Hoàng Tuyền dễ dàng xuyên qua đám đông hỗn loạn, cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân. Sau đó, cô đột ngột đưa tay bịt miệng.
Một người mẹ trẻ ngã gục trên mặt đất, phần áo trước ngực bị xé toang. Nhìn qua có thể thấy cô vừa cho con bú, hoặc nói chính xác hơn — đến giờ phút này vẫn đang cho con bú. Chỉ là… điều đứa trẻ muốn bây giờ, không còn là sữa mẹ, mà là máu thịt.
Đứa trẻ ban đầu ngây thơ trong sáng, lúc này đang há miệng ngoạm chặt lấy bầu ngực của mẹ mình. Hạ Hoàng Tuyền từng nghe người ta nói rằng, bầu ngực là phần thịt ngon nhất trên cơ thể phụ nữ, bởi vì có nhiều lớp mỡ dưới da, đặc biệt là khi phụ nữ đang trong thời kỳ cho con bú — ăn vào có vị ngọt dịu xen chút béo ngậy. Khi đó cô nghe xong liền đánh tên biến thái dám phổ cập “kiến thức” kiểu đó một trận nhừ tử. Không ngờ có một ngày, chính mắt mình lại phải chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này.
“Cứu… cứu mạng…” Người mẹ bị cắn đến da thịt lẫn lộn vẫn cố giơ tay lên, giọng nói yếu ớt cầu cứu.
Có lẽ vì cảnh tượng trước mắt quá kinh hoàng, nên đám người còn lại đều đứng chết lặng, hoàn toàn mất phản ứng. Mãi đến lúc này, mới có người đầu tiên hoàn hồn lại.
“Cứu người!”
“Đánh nó vào góc, đừng để nó nhào vào người khác!”
“Người già, phụ nữ và trẻ nhỏ mau rời khỏi đây!”
Sau một hồi hỗn loạn, đứa bé tang thi bị đánh bay vào góc phòng nghỉ. Nó ngửa mặt nằm đó, điều khiến người ta lạnh gáy là — đến tận lúc này, miệng nó vẫn không ngừng nhai nuốt những mảnh máu thịt cắn được từ cơ thể mẹ mình. Âm thanh “rôm rốp”, “rôm rốp” vang lên không ngừng, khiến da đầu tất cả mọi người tại đó đều tê rần.
“Hài tử… con tôi…” Người mẹ vừa được cứu sống, không biết lấy sức lực từ đâu, đột nhiên trở mình, vùng vẫy bò về phía góc phòng. “Con tôi…” Trong lúc cố gắng di chuyển, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ vết thương, nhưng cô ta như không cảm thấy đau, mười ngón tay cào chặt nền đất, từng chút một lê mình đi.
Tại sao lại trở thành thế này…
Trong đầu Hạ Hoàng Tuyền bất chợt hiện lên lời mà Thương Bích Lạc từng viết trên giấy đưa cho cô — bị cắn là phương thức truyền nhiễm virus thường thấy, nhưng chưa chắc đã là duy nhất. Vết thương tiếp xúc với máu tang thi, hoặc ăn phải huyết nhục của tang thi, cũng đều có khả năng bị lây nhiễm.
Trong bát canh kia… Người đâu rồi?!
Cô lập tức đảo mắt khắp phòng tìm kiếm, nhưng không thấy La Hiểu Ngọc đâu cả. Lúc này mới nhớ ra, ban nãy đám đàn ông bảo các phụ nữ rời đi, có lẽ cô ta cũng rời đi khi ấy.
Một người phụ nữ vừa bò mấy bước đã kiệt sức, chỉ có thể nằm thở dốc tại chỗ, quay đầu nhìn cô gái áo đen đang đứng nguyên chỗ cũ với ánh mắt khẩn cầu, rơi nước mắt nói: “Xin cô, cứu lấy con tôi…”
“…Xin lỗi.” Ngoài câu đó ra, Hạ Hoàng Tuyền thật sự không biết nên nói gì khác.
“Con tôi… không bị cắn… tại sao lại biến thành tang thi? Tại sao?”
“……”
Hạ Hoàng Tuyền im lặng.
Không sai, La Hiểu Ngọc đã cho máu tang thi vào trong canh. Có lẽ đây là chuyện đã được vợ chồng họ bàn bạc từ trước. Thương Bích Lạc suy luận không sai — ăn phải huyết nhục tang thi sẽ bị lây nhiễm. Nhưng có một điểm sai sót: người bị nhiễm virus tang thi sẽ có thời gian phát bệnh khác nhau tùy theo thể chất. Trẻ con có sức đề kháng yếu nhất, vì vậy… mới dẫn đến tình trạng như bây giờ.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng hét:
“A Ngọc! Cô đang làm gì vậy?!”
“Sao cô lại thả Vương Thụy ra?!”
Hành động của La Hiểu Ngọc bên ngoài đã xác nhận hoàn toàn phỏng đoán của Hạ Hoàng Tuyền.
Đám đàn ông đang ở trong phòng nghe thấy tiếng ồn cũng lần lượt chạy ra, căn phòng rộng lớn trong nháy mắt chỉ còn lại người mẹ đang bò lết, đứa trẻ đã biến thành tang thi, và… Nhậm Cường cùng Hạ Hoàng Tuyền.
“Tiểu Hạ, cô ra ngoài trước đi.” Nhậm Cường, vốn vẫn im lặng từ nãy đến giờ, đột nhiên lên tiếng.
“Nhưng mà…”
“Ra ngoài đi.” Nhậm Cường mỉm cười với cô, Hạ Hoàng Tuyền nhận ra, trong nụ cười ấy có sự kiên quyết. Tay anh ta siết chặt cây rìu, như thể đã đưa ra quyết định cuối cùng.
“…Tôi hiểu rồi.” Hạ Hoàng Tuyền cuối cùng cũng gật đầu, quay người rời khỏi phòng, để lại không gian cho bọn họ.
Sau khi cô rời đi, người phụ nữ yếu ớt lại một lần nữa lên tiếng gọi: “Cường ca… cứu con em…”
“Được, anh sẽ giúp em… giúp các người…” Nhậm Cường nặng nề gật đầu, nắm chặt cây rìu, chậm rãi bước đến bên người phụ nữ thoi thóp, nhìn vào đôi mắt cô tràn đầy hy vọng, thì thầm: “Giải thoát…”
Dứt lời, anh ta giơ cao rìu trong tay.
Có người bi thương, tất nhiên cũng có kẻ đắc ý — ví như lúc này, Vương Thụy và La Hiểu Ngọc.
Đối mặt với lời chất vấn của những người còn lại, La Hiểu Ngọc chỉ lạnh lùng cười, không lên tiếng.
Trái lại, Vương Thụy — vừa được tự do — quay đầu khen vợ: “A Ngọc, em làm tốt lắm.”
“Vương Thụy, anh nói vậy là có ý gì?” Dù có chậm chạp thế nào, người nghe lúc này cũng nhận ra sự bất thường.
Vương Thụy cười nhạt: “Không có ý gì cả, chỉ là muốn biến tất cả thành giống tôi thôi.” Hắn vừa nói, vừa cúi người, vén quần lên bằng tay chưa bị thương, lộ ra vết thương đã đóng vảy, xung quanh còn có dấu vết bị ép mạnh. “Còn nhớ các người đã ăn bát canh đó không? Mùi vị thế nào? Tôi và A Ngọc đã thêm nguyên liệu rất đặc biệt cho các người đấy, ha ha ha ha…”
Tiếng cười điên cuồng của hắn khiến cả hiện trường lặng như tờ.
“Không chỉ có các người, mà còn cả bọn họ!” Vương Thụy chỉ về phía Thương Bích Lạc, vẻ mặt vặn vẹo: “Tên què, mùi vị bát canh đó thế nào? Ha ha ha…”
“Ai biết được?” Thương Bích Lạc dường như không nhận ra sự ác ý trong lời nói đó, rất thoải mái chống một tay lên cửa sổ xe, mỉm cười nói: “Dù rất muốn nếm thử, nhưng đáng tiếc là Hoàng Tuyền không cho tôi ăn đồ do người phụ nữ khác làm.”
“……” Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền lập tức dâng lên nỗi uất ức pha lẫn tủi thân, nhưng rồi lập tức bị cơn giận dữ đè bẹp — chỉ còn lại cảm giác muốn đánh người thật mạnh.
Hoàng Tuyền là cái gì, đồ khốn kiếp!
Không được tùy tiện gọi thân mật như vậy có được không, đồ khốn!
Lời tác giả:
__Mở đầu và kết thúc đều là cảnh Boss bị lật mặt mạnh mẽ, không nghe qua câu “phô ân ái sẽ chết thảm” sao?
Thương Boss: Ta không phải phô ân ái, ta chỉ là thấy người khác ngứa mắt.
Lưu Li: … Bị đánh đừng trách ta!
Thương Boss: …
Các bạn đoán chương trước rất chuẩn, đúng là trong canh có máu tang thi. Thật ra mình vẫn luôn cảm thấy, tận thế phóng đại thiện ác và cảm xúc trong lòng con người — có những người xấu như vợ chồng Vương Thụy, thì chắc chắn cũng có những người tốt. Gãi đầu… không tránh được rồi… Và này, đừng có đoán là thả tường vào trong nồi canh chứ?! Cái cảm giác ghê tởm đó là sao hả trời?! Đừng trốn, đang nói chính các bạn đó, các bạn các bạn các bạn!!!
Cuối cùng, cảm ơn A Phỉ và Lá Cây đã ném địa lôi, trong nháy mắt làm mình lên bốn phần năm bảng rồi xDD. Hai hôm trước còn trống trơn, giờ nhìn vào thấy vui ghê luôn, cảm ơn đã ủng hộ nhé!
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần