Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
Khi La Hiểu Ngọc đi tới, Hạ Hoàng Tuyền đang đứng cách chiếc xe không xa, một bên đọc hướng dẫn trên thân bếp xăng, một bên nghịch ngợm cái bếp: nào là tăng áp suất, nào là điều chỉnh van, nào là đánh lửa làm nóng trước… Cô cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung, nhưng vẫn hết sức cẩn thận mà thử. Còn Thương Bích Lạc thì đã đổi vị trí, nửa người dựa vào cửa xe phía sau, rất có hứng thú nhìn qua cánh cửa xe đang mở, quan sát động tác của cô.
Mũi tên đen hớn hở lắc lư bên hộp mì ăn liền mà Hạ Hoàng Tuyền đặt cạnh mình — không cần nghi ngờ, thứ này chắc chắn biểu đạt tên khốn kia muốn ăn — trời biết cô muốn bao nhiêu lần giơ cái bếp xăng lên mà cho nổ tung cái tên hỗn đản chỉ biết ăn không này!
Nghe thấy tiếng bước chân người đến gần, cô ngẩng đầu lên ngay tức khắc, lý do muốn cho Thương Boss nổ chết lại một lần nữa thay đổi — cho nổ chết cái tên hỗn đản chỉ biết ăn trắng rồi còn dám dan díu với đàn bà kia luôn thể!
Như thể hơi sợ cô, La Hiểu Ngọc thoáng dừng bước khi ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền lia tới, rụt người lại về phía Thương Bích Lạc, rồi mới khẽ gật đầu chào: “Hạ tiểu thư, Thương tiên sinh.”
Hạ tiểu thư với Thương tiên sinh? Sao nghe lại cảm thấy là lạ?
Hạ Hoàng Tuyền dẹp suy nghĩ kỳ quái đó sang một bên, sắc mặt lạnh nhạt gật đầu: “Có chuyện gì sao?”
“Là, là thế này.” La Hiểu Ngọc giơ bát trong tay lên, “Khi mọi người rời khỏi nhà, có mang theo ít đồ dự trữ như trái cây, đồ hộp, thịt các loại… Vừa rồi nấu được một ít, tôi mang đến cho hai người nếm thử. Hy vọng hai người có thể tha thứ cho chồng tôi, anh ấy trước kia không phải người như vậy, thật sự là…” Vừa nói, cô ta vừa lấy tay kia che mặt, khẽ khàng khóc nức nở.
“……” Đừng có khóc nữa a, uầy! Mình còn chưa làm gì luôn mà?!
Ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền, đầy khó xử, rơi xuống bát canh trong tay cô gái — đó là một bát canh đậm đặc, bên trong nổi lềnh bềnh rau xanh, nấm, trứng và miến; không có thịt, nhưng Hạ Hoàng Tuyền cũng có thể hiểu được: ai chém tang thi cả ngày cũng không còn tâm trạng nghĩ tới chuyện ăn thịt. Nhìn thấy đối phương càng lúc càng khóc to hơn, cô vội đưa tay ra nhận lấy bát canh nóng: “Cảm ơn. Tôi sẽ rửa sạch bát rồi trả lại.”
“Vậy, hai người ăn từ từ, tôi quay lại đây.”
Hạ Hoàng Tuyền chăm chú nhìn theo bóng dáng La Hiểu Ngọc, hơi cau mày — cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ là gì. Chẳng lẽ chỉ là ảo giác? Thôi bỏ đi, mấy chuyện động não thế này vẫn nên để người khác làm thì hơn!
Vì thế cô dứt khoát quay đầu hỏi thẳng Thương Bích Lạc: “Ngươi cảm thấy nàng thật là tới xin lỗi sao?”
“Ngươi cảm thấy không phải?” Thương Bích Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Hiện tại là ta đang hỏi ngươi!”
Thương Bích Lạc buông tay, mỉm cười đáp: “Ta cũng nghĩ giống ngươi.”
“…… Cho nên, mục tiêu của cô ta thật sự là ngươi? Hai người thông đồng từ khi nào hả?!”
“……”
Hạ Hoàng Tuyền không để ý đến sắc mặt có phần vi diệu của Thương Bích Lạc, lại lần nữa nhìn về hướng La Hiểu Ngọc rời đi, cái bóng dáng yếu đuối đó biến mất sau cánh cửa lớn của trạm xăng, một cảm giác bất an lạ lùng lại phủ chụp lên lòng cô.
Nếu không phải tới xin lỗi… thì là tới… hạ độc?
Nghĩ vậy, Hạ Hoàng Tuyền theo bản năng cúi đầu ngửi ngửi bát canh trong tay, trong lúc đang làm động tác đó thì bỗng thấy chính mình hơi buồn cười — lại không phải đang đóng phim truyền hình, làm gì có ai tùy tiện đem thuốc độc bỏ vào canh người khác như vậy… có thể đổ xăng vào thì còn tạm được… Khoan đã!
Đôi mắt nàng bỗng trợn to, ngẩng đầu hít sâu một ngụm không khí, rồi lại cúi xuống, đưa mũi ngửi lần nữa vào bát canh — lần này phản ứng càng mãnh liệt hơn. Một tay nàng bất ngờ bịt mũi, tay kia nhanh chóng đẩy bát canh ra xa. Mùi hôi kinh khủng đó là cái quái gì vậy?!
“Làm sao thế?”
“Không biết cô ta bỏ cái gì vào canh, mùi thật sự kinh khủng!” Hạ Hoàng Tuyền nhăn mặt ghê tởm, đưa bát về phía Thương Bích Lạc, “Muốn nếm thử một ngụm không? Tuyệt tác của người vợ yêu thương chồng đấy!”
“Không.” Thương Bích Lạc dịu dàng từ chối, giọng điệu vừa êm ái vừa dễ khiến người ta xiêu lòng: “So với cô ta làm, tôi muốn nếm thử tuyệt tác của cô hơn.”
“……” Mặt Hạ Hoàng Tuyền tối sầm lại, không do dự túm lấy hắn ném về phía bếp xăng gần đó, tiện tay cầm lấy chai nước khoáng và gói mì ăn liền trên đất đập lên mặt hắn, “Tự thân vận động đi, đồ khốn kiếp!”
Nói xong, cô cũng không ngoảnh đầu lại mà xoay người đi tìm chỗ để xử lý chỗ vừa rồi.
Thương Bích Lạc nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm. Chỉ là hạ độc bọn họ thôi sao? Nếu thật là vậy thì đúng là quá thất vọng rồi. Không, chắc chắn không chỉ có vậy. Ánh mắt oán hận kia — không thể chỉ vì một chuyện nhỏ như thế này mà sinh ra được.
Vậy thì… tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Hắn cưỡng ép ngăn mình suy nghĩ sâu thêm. Nếu biết trước cốt truyện, thì với tư cách người ngoài cuộc, cảm giác hồi hộp và thú vị tất nhiên sẽ giảm đi rất nhiều. Hoặc nói cách khác, tuy rằng “cảm giác kiểm soát” làm người ta mê đắm, nhưng “cảm giác không biết” cũng có sức hút chết người.
Cho nên khi Hạ Hoàng Tuyền đổ bỏ bát canh và trở lại sau khi rửa sạch chén bằng nước mưa, điều đầu tiên cô nhìn thấy là —— Thương Bích Lạc đang rất vui vẻ nấu mì ăn liền.
Cái bếp xăng trong tay cô thì cứ như cố tình chống đối, chẳng chịu nghe lời, vậy mà ở tay hắn lại ngoan ngoãn như một con dê nhỏ — đồ khốn! Chẳng lẽ ngay cả bếp lò cũng phân biệt chủ nhân sao?! Nhưng mà… động tác nấu mì của tên này lại bất ngờ thuần thục một cách kỳ lạ.
“Muốn ăn thử một chút không?” Thương Bích Lạc vừa đậy nắp nồi, vừa đặt đũa đã được tráng nước ấm lên cái bát inox bên cạnh, rồi ngẩng đầu hỏi.
“Không cần.” Hạ Hoàng Tuyền từ chối không chút do dự. Để tránh hắn hỏi lý do, cô tùy tiện tìm đại một đề tài: “Nhìn dáng vẻ thì giống công tử nhà giàu, không ngờ anh lại biết nấu mì đấy.”
Thương Bích Lạc giơ gói mì lên, lắc lắc: “Mặt sau có hướng dẫn rất rõ ràng, giống như bếp xăng thôi.”
“……” Ý anh là đến cái bếp còn không dùng nổi thì tôi là đồ ngốc hả?! Cô thật sự chịu hết nổi cái kiểu nói chuyện vòng vo này rồi. “Anh có thể nói chuyện thẳng thắn được không?!”
“Không dám.”
“Tại sao?”
“Sẽ bị đánh.”
“……” Hạ Hoàng Tuyền nghiến răng, cuối cùng không nhịn được nữa gào lên: “Biết sẽ bị đánh mà không chịu im miệng hả?!”
Thương Bích Lạc nghiêng đầu, hiếm khi nghiêm túc trả lời: “Im miệng còn khó chịu hơn bị đánh.”
“……” Cái tên này, rốt cuộc nên gọi là thật thà hay ác miệng đây?
Hạ Hoàng Tuyền giật giật khóe mắt, cuối cùng quyết định mặc kệ cái kẻ khiến người ta đau dạ dày này. Cô chán đến mức ngồi xuống một bên, ôm lấy thanh trường đao và nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại thông tin về “Hoàng Tuyền Chi Mục”. Dù không rõ nguyên nhân, nhưng chắc chắn nó có liên quan sâu sắc tới thế giới này.
Ngồi bên cạnh cô, Thương Bích Lạc cũng lặng lẽ tiếp tục công việc của mình — không nói, không cãi, mỗi người làm việc riêng, hai người lại bất ngờ thể hiện ra một loại hòa hợp kỳ lạ.
Loại không khí này không kéo dài lâu. Khi Thương Bích Lạc vừa nuốt xong một miếng mì, Hạ Hoàng Tuyền mở mắt, tiện tay lôi tờ khăn giấy lau mặt hắn, rồi túm lấy hắn ném lên xe, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc trên mặt đất.
Tốt, mọi thứ đều đã dọn xong, trên xe cũng có người ở lại trông chừng — như vậy…
Ánh mắt cô đảo qua cái bát vừa được rửa sạch.
Đúng lúc này, từ trong phòng nghỉ vang lên một tiếng hét thảm kinh hoàng:
“A!!!”
Không phải cô chưa từng nghe người ta la hét, nhưng tiếng thét này — còn ghê rợn hơn bất kỳ tiếng kêu nào cô từng nghe qua — khiến người nghe dựng tóc gáy… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!
Có người bị cắn sao?
Nhưng chẳng phải Vương Thụy và Lưu Lỗi đều đang ở ngoài à?!
Người bên trong có ai bị lây nhiễm quá tám giờ không?
Không, không thể nào.
Sau chuyện của Lưu Lỗi, chắc chắn những người khác đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng rồi.
Vậy thì… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Tác giả có lời muốn nói:
Boss tỏ vẻ bản thân thật sự không thích phụ nữ đã có chồng… Lại còn vì lỡ nói thật mà bị nữ chính ghét thêm, ha ha ha, đúng là đáng đời 【cười trừ】
À mà, tiếng hét thảm kia là gì ấy nhỉ? Để xem, chương sau sẽ nói rõ cho các bạn biết, nhất định chương sau sẽ viết đến! Nhất định!!! QAQ nếu không viết kịp thì bị đánh cũng chịu…
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần