Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
“Tiểu Hạ!!!”
Lại một tiếng kêu gào thê lương vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện trong xe của hai người. Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu tránh ánh mắt của Thương Bích Lạc, đưa ánh nhìn về phía chiếc xe tải không xa, tay cô siết chặt chuôi đao.
“Oa…”
“Oa a a…”
“……” Hạ Hoàng Tuyền sững người — đó là tiếng trẻ con? Cô vội vàng lắng nghe kỹ lại. Từ bên trong thùng xe tải đã đóng chặt, loáng thoáng truyền ra tiếng khóc ngắt quãng của một đứa bé. Bỗng nhiên cô sực nhớ: đúng rồi, trước khi rời khỏi thành phố, nhóm đó hẳn là đã đi đón người nhà. Vậy có trẻ con cũng không lạ. Khoan đã!
Cô nhanh chóng lia mắt nhìn về phía đám đàn ông đang chiến đấu — không có Vương Thụy, cũng chẳng thấy Lưu Lỗi. Cả hai đều từng bị zombie cắn. Người trước thì không nói, theo ghi chép của Thương Bích Lạc, bị cắn xong khoảng sáu tiếng mới bắt đầu có cơn khát thịt mãnh liệt. Nếu hắn ẩn trong thùng xe, thì đối với người khác cũng không quá nguy hiểm. Nhưng Lưu Lỗi thì khác — tính từ lúc bị cắn đến giờ, chắc đã khoảng tám tiếng. Nếu hắn hiện đang ở trong thùng xe, thì…
Quả đúng là điều gì sợ nhất thì điều đó xảy ra — quy luật bất biến trong vũ trụ.
Còn chưa kịp nghĩ cách xoay chuyển tình thế, thì cánh cửa thùng xe đột nhiên bật mở.
Tiếng khóc của đứa trẻ lập tức vang lên rõ ràng hơn.
“Câm miệng! Nếu còn khóc nữa thì tao quẳng mày ra ngoài!” — Giọng của Lưu Lỗi vang lên.
“Dừng tay! Nó chỉ là một đứa bé, anh định làm gì… A!!!”
Tiếng hét chói tai vang lên. Vu Nhụy, người đang đứng gần cửa thùng xe, bị Lưu Lỗi mạnh tay đẩy ngã xuống đường. Đám zombie đang vây quanh liền bị tiếng động và mùi máu hấp dẫn, ùn ùn kéo đến. Cô vừa khóc, vừa hét lên “Không được!” rồi cố gắng bám vào cạnh xe định trèo lên, nhưng càng hoảng loạn thì tay càng run. Mà Lưu Lỗi — kẻ lẽ ra đang ở ngay gần đó và có thể kéo cô lên — lại chỉ ngồi quỳ gục trên xe, ôm đầu, toàn thân run lẩy bẩy, như thể đang chìm đắm trong thế giới điên loạn của riêng mình.
“Oa…” Tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng lớn.
Hạ Hoàng Tuyền nhắm nghiền hai mắt, rồi bất ngờ giơ tay ra phía Thương Bích Lạc:
“Cây giăm bông đâu?!”
“Cái gì?”
“Ta hỏi, cây giăm bông mà người kia đưa cho ngươi trước đó đâu?!”
“……” Thương Bích Lạc im lặng một thoáng, sau đó rút ra cây giăm bông và đưa cho cô.
“Đừng hiểu lầm! Ta chỉ đi cứu cây giăm bông thôi!!!”
Cô nhận lấy, rút đao ra và nhảy khỏi xe. Chạy vài bước thật nhanh, rồi cô khựng lại, chuẩn bị tung chiêu lần đầu tiên sử dụng kể từ khi “Hoàng Tuyền Chi Mục” được nâng cấp — kỹ năng mới ngoài “Hấp thu tử khí” gọi là Tử Khí Bạo Tạc!
“Tất cả lui lại phía sau cho ta!”
Cùng với tiếng hét đó, Hạ Hoàng Tuyền rút đao khỏi vỏ. Dòng thông tin được ghi khắc trong đại não như bùng nổ trong khoảnh khắc, từng thớ cơ trên cơ thể cô lập tức được điều chỉnh đến trạng thái chiến đấu đỉnh cao. Nếu lúc này có ai nhìn kỹ vào đôi mắt cô, chắc chắn sẽ sững sờ khi phát hiện — trong mắt phải chỉ còn lại tròng đen sâu thẳm, và trong khoảnh khắc ấy, thậm chí hiện lên vài khe nứt nhỏ. Ngay sau đó, cô vung mạnh thanh đao võ sĩ trong tay, chém vào khoảng không phía trước, tạo nên một âm thanh sắc bén chói tai.
“……”
“……”
Không chém trúng?
Mọi người đều kinh hãi trước hành động kỳ lạ không hợp lẽ thường của cô, thì đúng lúc đó, một chuyện quỷ dị xảy ra. Những con tang thi trước mặt Hạ Hoàng Tuyền — vốn còn đang xông tới — bỗng nhiên từng con một phun máu tươi tanh nồng, cứ như trong một thước phim quay chậm, chúng lần lượt chậm rãi ngã xuống, tạo thành một hình quạt hoàn hảo bằng xác chết trải trên mặt đất.
Con tang thi gần cô nhất bị chém đứt làm đôi một cách hoàn chỉnh, phần đầu sau đó nổ tung, sọ vỡ nát — điều này chứng minh rõ thương tổn bắt đầu từ khoảng cách gần và lan dần ra xa. Hạ Hoàng Tuyền vừa thầm phân tích trong lòng, vừa thản nhiên đứng thẳng lại như không có chuyện gì. Nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cánh tay cũng đau nhức đến mức tê dại.
Chiêu này có nguyên lý đơn giản đúng như cái tên của nó — “Tử Khí Bạo Tạc” — chính là giải phóng toàn bộ tử khí tích tụ trong đao trong một khoảnh khắc. Có thể dùng một lần dồn toàn lực, hoặc chia thành nhiều đợt. Để thử nghiệm uy lực, lần này cô tung một chiêu toàn lực, rút cạn tử khí tích trữ. Kết quả nhìn thì có vẻ mạnh mẽ, nhưng thật ra lại tạo ra gánh nặng rất lớn lên cơ thể.
Xem ra lần sau cần phải biết cách điều tiết lượng tử khí sử dụng — cô âm thầm nhủ trong lòng.
May mắn là những người khác lúc này không ai rảnh để bận tâm đến cô, họ đều nhân cơ hội thế cục thuận lợi mà tiêu diệt nốt đám tang thi còn lại. Nhờ vậy, Hạ Hoàng Tuyền cũng giành được khoảng thời gian quý giá để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Khi con tang thi cuối cùng “rầm” một tiếng đổ gục xuống đất, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Gần như ai cũng ngồi bệt xuống đất, thở dốc liên hồi. Nhậm Cường cũng không ngoại lệ — nếu thực sự bọn họ từng làm chuyện có lỗi với cô, làm sao có thể buông lỏng trước mặt cô như vậy? Nếu không có… vậy chuyện lúc bị kẹt ngoài cửa siêu thị rốt cuộc là thế nào?
Mang theo nghi hoặc ấy, Hạ Hoàng Tuyền yên lặng đứng đó thêm một lúc. Đến khi cảm thấy mệt mỏi trong cơ thể đã giảm đi quá nửa, cô mới chậm rãi cử động. Cùng lúc đó, Nhậm Cường — vẫn ngồi dưới đất — cũng đứng dậy, đi về phía cô:
“Tiểu Hạ, lần này thật sự nhờ có ngươi… Mà, ngươi đang làm gì vậy?” — Hắn kinh ngạc nhìn thấy Hạ Hoàng Tuyền bất ngờ rút trường đao ra, chỉ thẳng vào mình.
“Người nên bị hỏi là ngươi mới đúng.” — Giọng Hạ Hoàng Tuyền không hề run rẩy, tay cầm đao vững vàng. Vừa nói, cô vừa dùng khóe mắt quan sát biểu hiện của những người còn lại.
“Lúc đó, tại sao lại đóng cửa siêu thị?”
“A? Ngươi nói gì vậy?” — Trên mặt Nhậm Cường hiện lên vẻ sửng sốt rõ rệt, hắn kích động đáp lại:
“Ngươi nói bọn ta đóng cửa siêu thị? Là bọn ta? Sao có thể?! Lúc đó ngoài cửa còn đầy tang thi, bọn ta chờ các ngươi một lúc, sau không còn cách nào mới rời đi! Làm sao bọn ta có thể hại ngươi được chứ?!”
“……”
Nói dối sao? Không, không giống. Nhưng nếu đây thực sự là lời nói dối, thì chỉ có thể nói Nhậm Cường là một chuyên gia lừa đảo thượng thừa — bởi vì vẻ mặt hắn quá mức chân thành.
Đúng lúc này, khóe mắt Hạ Hoàng Tuyền thoáng bắt được một điều gì đó. Sắc mặt cô lập tức thay đổi. Cô đột nhiên rút vỏ đao ở bên hông ra và ném mạnh như một vũ khí khủng khiếp. Với sức mạnh lớn, nó trong chớp mắt trở thành ám khí ghê gớm, đập trúng tay của một gã đàn ông đang lén lút phía sau, khiến hắn đập mạnh vào sườn xe.
Trong khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, Hạ Hoàng Tuyền đã lao tới bên xe như một con mèo đen nhẹ nhàng nhảy theo lên xe. Cô rút lại vỏ đao, rồi vung chân đá mạnh tên đàn ông kia văng khỏi xe, đập xuống đất.
“Ngươi làm gì vậy?!”
“Có chuyện gì vậy?!”
Mọi người còn lại lập tức rút vũ khí ra, chuẩn bị đối phó.
“Đừng manh động!” – Nhậm Cường vội hét lên. – “Hình như Lỗi Tử có điều gì đó không ổn!”
“Tang, tang thi! A Lỗi biến thành tang thi rồi!”
“Hắn bị cắn lúc nào?!”
“Không, không ai biết cả!”
“Lùi lại mau!”
Nam tử vốn đang ôm đầu ngồi xổm trên xe, đấu tranh giữa lý trí và bản năng, không biết từ khi nào đã hoàn toàn biến đổi thành tang thi. Mắt trắng dã, khoé miệng rách toạc, nước dãi chảy ròng ròng, dường như hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau dữ dội ở tay trái. Hắn chỉ không ngừng giãy giụa, cố bò dậy từ dưới đất, lần mò tiến đến chỗ có mùi thức ăn — nơi mọi người đang đứng.
Vu Nhụy — người vẫn luôn ở gần cửa xe từ sau khi được cứu — lúc này quay người lại, ngẩng đầu lên cảm ơn Hạ Hoàng Tuyền:
“Cảm, cảm ơn ngươi…”
Từ góc nhìn của cô lúc nãy, nếu Hạ Hoàng Tuyền không ném ra cái vỏ đao kia, thì bản năng của Lưu Lỗi khi mất kiểm soát chắc chắn đã kéo cô lại và cắn vào cổ cô không chút do dự. Nghĩ đến cảnh tượng đó, Vu Nhụy không khỏi rùng mình, trong ánh mắt càng tràn đầy lòng biết ơn.
Hạ Hoàng Tuyền khẽ lắc đầu, từ trong túi lấy ra cây giăm bông, ném trả lại vào tay Vu Nhụy:
“Ta chỉ là đến để trả cái này lại cho ngươi mà thôi.”
Trên xe, Thương Bích Lạc ngồi đó, đầy hứng thú theo dõi toàn bộ màn kịch trước mắt còn kịch tính hơn cả phim truyền hình. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại trên cô gái đang yên lặng đứng bên cạnh xe — hắn nhận ra, không ai dám nhìn thẳng vào cô quá ba giây. Là vì họ sợ sức mạnh vượt xa người thường của cô sao?
Quả thật, những gì vừa rồi cô thể hiện thật khiến người ta kinh ngạc. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn là — rõ ràng sở hữu năng lực phi thường, cô vẫn giữ lối tư duy bị ràng buộc bởi đạo đức và giá trị của người bình thường.
Là bản năng? Là giả nhân giả nghĩa? Hay là sự tự mãn tự thỏa mãn chính mình?
Theo cái cách suy nghĩ đơn giản đến mức bất ngờ của cô, có lẽ câu trả lời thật sự lại chính là vế đầu tiên.
Nhưng cho dù vậy, giữa một thế giới tận thế sụp đổ đang đợi tái thiết, liệu cô có thể giữ được điều đó đến bước nào? Cô sẽ trở nên linh hoạt hơn, bị uốn cong và phá hỏng, hay là… thật sự có thể kiên trì đi đến cùng?
Dù sao, có một điều là chắc chắn —
Thương Bích Lạc vừa nghĩ, tay áo bên trái khẽ rung nhẹ, một khẩu súng ngắn bạc lặng lẽ trượt xuống tay hắn. Gương mặt không chút biểu cảm, hắn giơ tay ra ngoài cửa sổ xe, nhắm về phía Hạ Hoàng Tuyền — không do dự bóp cò.
Cùng lúc đó, Vu Nhụy — người vẫn đang ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Hạ Hoàng Tuyền — đột nhiên hét lên sợ hãi:
“Cẩn thận!!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ, đừng vội đánh Boss nhé, nào, chúng ta cùng nhau phân tích một chút: nửa đầu chương là nước tương, nửa sau là Boss tung chiêu cuồng loạn, rốt cuộc hắn nổ súng vào muội tử là vì lý do gì?
Một: Muốn xử lý muội tử 【 di?
Hai: Muốn trừ khử Vu Nhụy vì tranh muội tử với hắn 【 uy!
Ba: Muốn bắn ra viên “đạn tử khí” khiến muội tử giữa đám đông nổ tung quần áo 【 từ từ, có gì đó sai sai ở đây?
Bốn: Tác giả: Lười viết nên chẳng buồn giải thích 【 bị đánh hội đồng!
Thương Boss: Ta chọn số Năm.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần