Danh sách chương

Ông ta sợ đến vỡ mật, hai chân vô lực ngã khỏi giường, giọng run rẩy: 

“Mày, mày làm gì vậy? Mày, mày điên rồi sao?!” 

Phương Tân lạnh lùng nhìn ông ta:

“Các người không muốn tôi sống, vậy thì đều chết hết đi, đều phải xuống dưới chôn cùng tôi.” 

Cha Phương trợn trừng mắt:

“Tại sao mày làm vậy? Chúng tao là cha mẹ mày mà.” 

“Haha.”

Phương Tân cười nhạt:

“Sinh mà không nuôi, hại chết máu mủ ruột rà, ông làm cha kiểu đó sao?” 

Ánh mắt cha Phương từ kinh hoàng chuyển thành độc ác, ông ta nhìn Phương Tân gầy yếu tiều tụy, ánh mắt như muốn lột da rút gân cô. 

Thật sự bị cảnh tượng máu me kia dọa sợ rồi. 

Nửa sống nửa chết, phế vật không có sức chiến đấu, một ngón tay cũng đủ bóp chết cô. 

Ngay sau đó ông ta đứng thẳng người, ánh mắt hung tợn. 

“Không có tao thì không có mày, mày lại chẳng biết ơn chút nào, mày với con mẹ chết tiệt của mày đều là lũ vong ân bội nghĩa.”

“Tao đối xử tốt với chúng mày như vậy, tại sao lại phản bội tao, chúng mày đều đáng chết, đều phải chết.” 

Phương Tân hơi hoảng hốt, từ khi ba tuổi cha mẹ ly hôn, mẹ ruột của cô không bao giờ xuất hiện nữa. 

Dường như cô đã quên mất sự tồn tại của bà, bóng hình trong ký ức đã mờ nhạt không rõ. 

Ánh mắt cha Phương âm độc, ông ta tiến lên tung một cước đá bay con dao trong tay Phương Tân. 

Tiếp theo giơ chân đạp thêm một phát nữa. 

Phương Tân lập tức định thần, thấy cha Phương giơ chân, cô từ từ giơ tay phải lên. 

Cha Phương không biết cô giơ tay làm gì, có lẽ là giãy giụa vô lực, hoặc là bất cam trước khi chết. 

Ông ta nghĩ vậy, rất khinh thường. 

Tốc độ tấn công dưới chân không ngừng. 

Ánh mắt ông ta ác độc:

“Con khốn, hôm nay tao giết chết mày.” 

Đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi, đồng tử co rút mạnh, ông ta thấy trong tay Phương Tân xuất hiện một khẩu súng. 

Cha Phương kinh hãi hét lên:

“Không…” 

“Pằng pằng pằng…” 

Ba tiếng súng vang, bắn hết ba viên đạn cuối cùng trong băng đạn. 

Trong đó một phát trúng tim. 

Không thể nào, sao mình lại chết được! 

Cha Phương kinh ngạc trợn to mắt, chết không nhắm mắt. 

Đôi mắt mất tiêu cự của Phương Tân nhìn cha Phương ngã xuống, cuối cùng cô kiệt sức, cơ thể ngã rầm xuống sàn, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm, bóng tối nặng nề ập đến. 

Cô cảm thấy cơ thể nặng trĩu đang rơi vào một vực sâu không đáy, tứ chi như bị đông cứng, xung quanh chỉ có sự tĩnh lặng vô tận. 

Đột nhiên, một dòng ấm áp bao bọc toàn thân, xua tan cái lạnh trong người, cơ thể cũng ngừng rơi, thật sự chạm đất. 

Tiếp theo cô lại cảm thấy cơ thể nằm ở một nơi vừa thoải mái vừa ấm áp. 

Thật tốt, được chết trong giấc mơ đẹp, hình như cũng không tệ. 

“Chân Chân, nhanh lên nhanh lên, trễ rồi đấy!” 

“Rồi rồi rồi, đừng hối, xong ngay đây, anh hối thế này tôi trang điểm cũng không xong.” 

“Sao cô không dậy sớm chút, đồ lười biếng.” 

Đột nhiên, một loạt âm thanh ồn ào truyền vào tai. 

Giấc mơ này cũng quá chân thực đi, cảm giác như âm thanh phát ra ngay bên tai vậy.

Cô đột nhiên mở to mắt, không ngờ lại nhìn thấy trần nhà màu trắng.

Cô cứng đờ ngồi dậy, đôi mắt chậm rãi chuyển động, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mình… không phải đã chết rồi sao?

Cô ngơ ngác nhìn quanh bốn phía.

Căn phòng nhỏ bé, cửa sổ nhỏ bé.

Những ký ức trong quá khứ như những đoạn phim điện ảnh nhanh chóng lướt qua trước mắt.

Nơi này không phải là căn nhà thuê trước khi cô lên đại học sao?

Căn nhà thuê ở thành phố B.

Phương Tân không dám tin mà chớp chớp mắt.

Cô đưa hai tay mình ra, tuy đen nhẻm và thô ráp nhưng không có vết nứt nẻ vì lạnh, cũng không có vết thương, cơ thể hoàn toàn nguyên vẹn.

Phương Tân vội vàng xuống giường, mở cửa phòng.

Hành lang nối liền mấy căn phòng, phòng của cô sát ngay cạnh nhà vệ sinh, từ bên trong truyền ra tiếng nước chảy rào rào, có người đang rửa mặt.

Cảnh tượng này, cách bố trí này.

Đúng rồi.

Nơi này chính là căn nhà thuê mà cô ở khi làm thêm mùa hè trước khi lên đại học!

Nhà thuê có bốn phòng lớn và một phòng nhỏ.

Chỉ có phòng của Phương Tân là nhỏ nhất, vốn dĩ ban đầu có lẽ là kho chứa đồ, sau được sửa thành phòng ngủ nhỏ cho Phương Tân thuê, đương nhiên cũng là phòng rẻ nhất.

“Mình đây là… tái sinh rồi sao?”

Chuyện này thật quá huyền ảo, thật không thể tin nổi.

Trên mặt cô là niềm vui khó kìm nén.

“Chào buổi sáng, Tân Tân.”

Một giọng nói vang lên.

Phương Tân giật mình, có chút ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ trước mặt, nhất thời không nhớ ra là ai.

Dù sao thời gian cũng đã quá lâu, cô cũng chỉ ở đây chưa đến ba tháng, hoàn toàn không nhớ nổi cô ấy là ai.

“Cô sao vậy, bị ốm à?”

Người phụ nữ nghi hoặc hỏi.

Phương Tân có chút ngượng ngùng cười cười:

“Không, chỉ là dậy hơi vội thôi.”

“Oh, không sao là tốt rồi.”

“Không nói với cô nữa, tôi đi làm đây, muộn mất rồi.”

Sau khi chào tạm biệt bạn cùng nhà, Phương Tân vội vã quay về căn phòng nhỏ của mình.

Cô nắm chặt tay thành nắm đấm.

Trong lòng kích động, tim cũng đập thình thịch.

Cô hoàn toàn không dám tin, chuyện này là thật.

Hết

Chương 2: Chôn Cùng Tôi Đi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Theophilus

    Mình nạp 50k vào 8h42p sáng ngày 25/7. Sốp check hộ mình với

  2. Cấp 1

    kimhoang

    Hello ad 5226 nạp kc ạ

  3. Cấp 1

    thuyvo

    Id 8489 đã nạp 100k. Admin nap phale nh

    1. Cấp 1

      kratos01

      Chào nàng, admin đã hỗ trợ nạp cho nàng chưa an?

  4. Cấp 1

    thuyvo

    Mình nạp 100k admin nạp phale cho id 8489 nhé

  5. Cấp 1

    thuyvo

    Mình mới donate 100k cho acc 8489 nhờ admin nạp phale nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page