Danh sách chương

Năm thứ ba của tận thế cực hàn. 

Bầu trời rơi xuống những bông tuyết lớn, đập vào thân thể gầy yếu của cô. 

Cô tê dại đứng giữa trời băng đất tuyết, vai phải và lưng không ngừng chảy máu tươi, rồi lập tức đông lại thành băng, đôi mắt cô nhìn chằm chằm về phía trước. 

Người đàn ông phía trước giơ súng cười đắc ý, bốn người xung quanh vây chặt cô. 

“Con khốn, biết điều thì bỏ vật tư xuống, rồi cút ngay.”

Người đàn ông dẫn đầu hung hăng quát. 

“Này, mày có thể để bọn tao chơi một lúc, vật tư có thể chia cho mày một miếng.”

Một tên đàn em nói. 

“Cũng được, haha.”

Mọi người cười phá lên. 

Phương Tân không nói một lời, vứt vật tư trong tay xuống, xoay người. 

Ngay khi mọi người tưởng cô sắp sửa chuồn mất, thì cô đột nhiên lao lên, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía người đàn ông dẫn đầu. 

Người đàn ông dẫn đầu kinh hãi, hoảng loạn giơ súng bắn. 

“Pằng.” 

Tiếng súng vang lên, trúng vào vai phải của Phương Tân, trong lúc hoảng loạn không bắn trúng chỗ hiểm. 

Phương Tân trúng đạn, nhưng tốc độ không hề chậm lại, cô cắn chặt răng, bóng dáng như quỷ mị áp sát, tay giơ dao chém xuống. 

Phập! 

Người đàn ông dẫn đầu ôm cổ ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng. 

Phương Tân nhanh chóng cướp lấy khẩu súng của người đàn ông dẫn đầu. 

“Không ai được động.” 

Mọi người thấy thế không dám tiến lên. 

“Ầm ầm ầm ầm.” 

Bốn tiếng súng vang, vài người trúng đạn vào đầu ngã xuống đất, máu tươi chảy ra, loang đỏ tuyết đọng. 

Ở cự ly gần, phát nào cũng trúng chỗ hiểm. 

Phương Tân cúi xuống nhặt vật tư trên mặt đất, xoay người rời đi. 

Cô lê thân thể bị thương nặng, cuối cùng đã trở về nhà trước khi trời tối. 

Cha Phương lo lắng tiến lên:

“Tân Tân, con sao rồi? Không sao chứ?” 

Mặt Phương Tân trắng bệch, yếu ớt lên tiếng:

“Cha, tìm cho con một bác sĩ đi.” 

“Được, cha tìm cho con, con cố chịu đựng nhé.” 

Mẹ Phương nhìn Phương Tân với cơ thể đầy máu, bà ta nháy mắt với cha Phương ở bên cạnh, cha Phương lắc đầu với mẹ Phương. 

Mẹ Phương lập tức sa sầm mặt. 

Phương Tân nằm trong căn phòng chứa đồ chật hẹp, vừa lạnh vừa nóng, cô co người lại thành một cục. 

Cô đã không còn nhớ mình ngất đi bao nhiêu ngày. 

Bác sĩ mà cha Phương nói mãi không thấy đến. 

“Thật vô dụng, chút vết thương nhỏ mà không dậy nổi, chết quách đi cho rồi.”

Mẹ Phương đầy vẻ khinh bỉ đóng cửa phòng chứa đồ lại. 

Cha Phương ngồi ở phòng khách, nhàn nhạt nói:

“Cũng không thể để nó chết vô ích, ngày mai tôi đem nó giao cho Vương Béo, có khi đổi được chút gạo về.” 

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, bao lâu rồi nhà mình chưa được ăn gạo, vậy sáng sớm ngày mai ông mau đem giao đi.” 

Mẹ Phương nghe có thể đổi được ít gạo, gương mặt già nua rạng rỡ hơn hẳn, rồi lại nghi hoặc hỏi. 

“Nhưng hắn mua một người sắp chết để làm gì?” 

Dù con bé chết tiệt đó quả thật có chút nhan sắc, nhưng hai năm khổ cực cũng tiều tụy không chịu nổi, giờnửa sống nửa chết thì ai mà thèm. 

“Làm thành thịt khô, đủ ăn được lâu.” 

Cha Phương vẫn nhàn nhạt, chẳng màng đến sống chết của con gái ruột, như thể đang nói về việc tối nay ăn gì, bình thường đến lạ. 

Không biết Phương Tân mở mắt từ lúc nào, cô lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện của hai người trong phòng khách. 

Bây giờ họ nói chuyện mà không chút kiêng dè, rõ ràng đã xem cô như người chết. 

Cha mẹ thế này, thật là ghê tởm! 

Khi cần thì dùng tình thân trói buộc cô, giờ không cần nữa, vừa đá đi vừa muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của cô. 

Khoảnh khắc này, sự căm hận trong cô đạt đỉnh điểm. 

Cô hận bản thân ngu dốt, khao khát thứ tình thân vốn không tồn tại.

Hận người cha không làm tròn chút trách nhiệm nào. 

Cuối cùng, cô hạ quyết tâm. 

Đêm khuya, khi những người khác đang ngủ say. 

Cô chống đỡ thân thể bị thương nặng, lặng lẽ bò dậy. 

Cô siết chặt con dao trong tay, bước chân kiên định. 

Người đầu tiên bị giải quyết là em trai cô, Phương Kiệt, dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra, đơn giản như giết gà mổ dê. 

Cô bệnh rồi, cơ thể mọc khối u, khối u này không ngừng gặm nhấm sự sống của cô. 

Không sao, cắt bỏ là được. 

Cạy mở phòng của Cha Phương và Mẹ Phương. 

Lửa than trong chậu tí tách cháy. 

Nhìn hai người đang ngủ say, cô bước đến bên giường, hận thù trong mắt càng sâu đậm. 

Cô lại giơ dao lên, cắn răng dùng hết sức, hung hãn đâm vào cổ mẹ Phương. 

“Phập!” 

Máu tươi bắn ra. 

Máu nóng hổi văng lên mặt, nhưng cô chẳng màng, Phương Tân dùng sức tay, rút dao ra khỏi khe xương bị kẹt. 

Máu lập tức phun trào. 

Cơ thể mẹ Phương bắt đầu co giật, làm cha Phương đang ngủ bên cạnh tỉnh giấc. 

Ông ta mơ màng hơi bực bội vì bị đánh thức, nhưng đột nhiên nhận ra điều bất thường, mùi máu tanh nồng nặc tràn vào mũi, ông ta lập tức tỉnh táo, chuông báo động trong lòng vang lên. 

Ông ta mở to mắt, qua ánh sáng yếu ớt của lửa, ông ta thấy Phương Tân, tay cầm dao, còn… đang mỉm cười với mình. 

Gương mặt lúc sáng lúc tối như ác quỷ. 

Nhìn xuống dưới, ông ta lại thấy cổ mẹ Phương đang phun máu xối xả. 

Cha Phương lập tức cảm thấy da đầu tê dại, mồ hôi lạnh tuôn ra, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt. 

————————————————

Các tình yêu đọc xong chương thì tiện nhấn nút Like (<3) ở dưới giúp mình nhé. Để mình được sớm lên level ạ.

Cám ơn và chúc các tình yêu đọc truyện vui vẻ <3

Hết

Chương 1: Tận Thế Cực Hàn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Theophilus

    Mình nạp 50k vào 8h42p sáng ngày 25/7. Sốp check hộ mình với

  2. Cấp 1

    kimhoang

    Hello ad 5226 nạp kc ạ

  3. Cấp 1

    thuyvo

    Id 8489 đã nạp 100k. Admin nap phale nh

    1. Cấp 1

      kratos01

      Chào nàng, admin đã hỗ trợ nạp cho nàng chưa an?

  4. Cấp 1

    thuyvo

    Mình nạp 100k admin nạp phale cho id 8489 nhé

  5. Cấp 1

    thuyvo

    Mình mới donate 100k cho acc 8489 nhờ admin nạp phale nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page