Danh sách chương

Ngô Nhất Hạo thoáng biến sắc, há miệng nhưng không tìm được lời phản bác. Hắn đẩy kính lên sống mũi, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp.
“Được,” hắn chậm rãi nói, “tôi sẽ chờ xem.”

Tối hôm đó, đúng vào giờ cao điểm truy cập mạng, trên các diễn đàn lớn bất ngờ xuất hiện một bài viết mang tên: “Nếu Tận Thế Xảy Ra”. Nó nhanh chóng được ghim lên đầu trang, lan ra như ngọn lửa trong đêm tối. Bài viết mở đầu bằng một giả định đơn giản: “Nếu vào ngày 19/9/2019, tận thế thật sự xảy ra…” rồi dẫn dắt từng bước, từ siêu bão, thiên thạch, cho đến virus diệt thế.

Bên dưới là cả một bản kế hoạch sinh tồn chi tiết: cách tích trữ vật tư, phương pháp giữ mạng trong hỗn loạn, và thậm chí còn nhắc tới những “dị năng” mà con người có thể thức tỉnh.

Hàng loạt IP ảo dưới tay Ngô Nhất Hạo đổ dồn vào, khiến bài viết bùng nổ. Chỉ trong vòng một giờ, lượt xem đã vượt mốc ba triệu, bình luận tăng theo cấp số nhân. “Thuyết Tận Thế” trở thành một hiện tượng mạng, từ khóa liên quan nhanh chóng leo lên vị trí top đầu trên mọi nền tảng.

Dù tranh cãi dữ dội, nhưng hạt giống hoảng loạn đã được gieo. Khi màn mạt thế thực sự buông xuống, ít nhất, sẽ có người kịp chuẩn bị.

Ngày 14/9, Trung tâm khí tượng tỉnh F phát cảnh báo đỏ về siêu bão. Tin tức này như một nhát dao chí mạng, đẩy “Thuyết Tận Thế” lên đỉnh cao.

Ngày 15/9, lúc 9 giờ sáng, bão “Vessen” cuồng nộ tiến vào vùng biển Hoa Nam, sức gió giật cấp 16. Đến 20 giờ tối, nó quét thẳng vào thành phố X, để lại cảnh hoang tàn sau một đêm bạo loạn của thiên nhiên.

Ngay lập tức, “Thuyết Tận Thế” mọc cánh, lan khắp cả nước. Người dân đổ xô tích trữ lương thực, nước uống. Siêu thị chật kín, kệ hàng trống rỗng. Nhiều kẻ hám lợi nhân cơ hội tăng giá cắt cổ.

Ngô Nhất Hạo bắt đầu nhìn Lâm Loan với ánh mắt khác hẳn. Từ nghi ngờ chuyển thành thăm dò, hắn không ít lần ép hỏi cô làm sao biết trước mọi chuyện. Nhưng lần nào cũng chỉ nhận được câu trả lời hờ hững:
“Không thể tiết lộ.”

Chẳng bao lâu, cơ quan chức năng đã vào cuộc. Bài viết bị xóa, tài khoản bị khóa, thậm chí nhiều người bình luận quá khích cũng bị mời đi “uống trà”. Chính quyền yêu cầu truyền thông hạ nhiệt, các chuyên gia lên sóng trấn an dân chúng, đài thiên văn khẳng định không có thiên thạch nào tiếp cận Trái Đất.

Nhưng Lâm Loan không còn bận tâm. Chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa, thế giới sẽ thật sự rơi vào hỗn loạn. Thời gian của cô, vô cùng quý giá.

Chiều hôm đó, cô gọi điện cho Lạc Lạc. Ở đầu dây bên kia, giọng nói mệt mỏi vang lên:

“Tam Nhi, mình sắp phát điên rồi!” Lạc Lạc than thở.

“Sao vậy?” Lâm Loan mỉm cười hỏi, trong lòng đã đoán được vài phần.

“Còn không phải vì mẹ mình sao! Bà ấy lớn tuổi rồi mà không chịu tìm bạn đời. Mình vất vả lắm mới hẹn được một chú đẹp trai gặp hôm nay, thế mà bà lại lấy cớ trời bão nguy hiểm, nhất quyết không ra khỏi nhà!” Lạc Lạc ấm ức. “Lúc đi mua đồ tích trữ thì chẳng thấy bà sợ gió bão gì cả!”

Lâm Loan nghe vậy chỉ khẽ cười. “Nhà cậu cũng bắt đầu tích trữ đồ ăn rồi à?”

“Chứ còn gì nữa! Mạng xã hội toàn bàn chuyện tận thế. Mẹ mình bảo thà tin là có còn hơn không, gom cả đống thực phẩm, mình chuyển đồ muốn gãy lưng, phòng khách chất đầy luôn! Nhưng bà vẫn không chịu nghe mình chuyện khác. Nếu bà ấy chịu tìm bạn đời, mình đâu phải khổ thế này!”

Lạc Lạc lại quay về đề tài cũ. Lâm Loan thì im lặng một thoáng, đáy mắt thoáng hiện tia sáng lạnh lẽo của người từng chứng kiến hủy diệt. Cô nhẹ nhàng hỏi:

“Lạc Lạc, cậu thấy chú Tần thế nào?”

“Chú Tần á? Quá tốt chứ! Ngầu, mạnh mẽ, lại có cảm giác an toàn… Nhưng mà, không phải chú ấy thích mẹ cậu sao…” Nhận ra mình lỡ lời, Lạc Lạc vội im bặt.

Lâm Loan khẽ cong môi: “Mình nghĩ mẹ mình cũng mong chú ấy được hạnh phúc. Giới thiệu bọn họ gặp nhau thôi, còn lại… tùy duyên.”

“Vậy thì tuyệt rồi! Nhưng mẹ mình bướng lắm, mà biết mình sắp xếp hẹn hò, chắc chắn sẽ cho mình leo cây!”

“Chuyện này dễ thôi. Cậu cứ nói với dì Vân rằng ngày mai là sinh nhật mình. Tối mai dẫn bà ấy đến nhà mình, bảo là đến mừng sinh nhật. Vừa hay Vi Vi vẫn còn ở trường, gọi cô ấy đến luôn. Đến lúc đó, để chú Tần và dì Vân gặp nhau, biết đâu lại hợp mắt thì sao?”

Lâm Loan tiếp tục bày mưu tính kế. Thật ra, cô gọi điện cũng là để mời hai mẹ con họ đến biệt thự. Giờ có lý do chính đáng rồi. 

Lạc Lạc nghe xong thì vui mừng vỗ đùi cái đét, giọng nói to đến mức bên này cũng nghe rõ: “Cách này hay đấy! Quyết định vậy đi! Trời ơi Tam Nhi, mình yêu cậu chết mất! Không nói nữa, mình phải kéo bà mẹ già đi mua mấy bộ đồ đẹp, còn phải làm tóc nữa, bye bye!”

Hết Thuyết Tận Thế.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page