Danh sách chương

Sắc mặt Sở Giang Nguyệt lập tức trầm xuống.

Quả nhiên, kẻ có thể để mắt đến Tưởng Trân Trân cũng không phải loại tốt đẹp gì.

“Chào hai người, đây là khách sạn Giang Lâm. Tôi là chủ khách sạn. Nếu muốn ở lại, vui lòng nạp tiền trước.”

Sở Giang Nguyệt hoàn toàn phớt lờ lời của hai người kia, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tự giới thiệu bản thân.

“Nguyệt Nguyệt, cậu đang nói linh tinh gì thế? Đây rõ ràng chỉ là một căn nhà tranh!”

Dù trông có vẻ khá rộng, nhưng nhìn thế nào cũng chẳng giống khách sạn.

Tưởng Trân Trân cảm thấy có lẽ đầu óc của Sở Giang Nguyệt có vấn đề.

“Khách sạn? Nguyệt Nguyệt, em muốn thuê phòng sao? Tôi…”

Sở Giang Nguyệt lập tức kích hoạt dị năng, dùng dây leo quấn chặt cổ Thôi Hạo:

“Bạn học Thôi, không có giáo dưỡng thì sẽ bị người khác dạy dỗ đấy.”

Cô siết chặt dây leo quanh cổ Thôi Hạo, vung tay ném hắn vào tường.

“Cô… cô cũng có dị năng!”

Ánh mắt Tưởng Trân Trân nhìn Sở Giang Nguyệt lúc này đầy ghen tị.

Dựa vào đâu chứ! Một con bé nghèo nàn đến mức tiền sinh hoạt cũng phải đi làm thêm như Sở Giang Nguyệt, thế mà cũng có thể thức tỉnh dị năng!

Còn cô ta, cô ta lại chỉ có thể dựa dẫm vào kẻ rác rưởi như Thôi Hạo!

Tưởng Trân Trân nghĩ rằng toàn bộ sự chú ý của Sở Giang Nguyệt đều dồn vào Thôi Hạo, nên lúc này hoàn toàn không che giấu sự căm hận trong mắt mình.

Nhưng cô ta không biết rằng, Sở Giang Nguyệt đã nhìn thấu lớp vỏ bọc của cô ta từ lâu.

“Đúng vậy, cậu không có sao?”

Khóe môi Sở Giang Nguyệt khẽ nhếch lên, trông như đang cười, nhưng lại khiến Tưởng Trân Trân rét lạnh toàn thân.

Đương nhiên cô ta không có dị năng, nếu có thì đâu cần phải bám theo Thôi Hạo, thậm chí còn phải đánh đổi cả thân thể mình.

Nếu… nếu hôm qua Sở Giang Nguyệt vẫn còn ở ký túc xá, nhưng đã thức tỉnh dị năng, thì cô ta sẽ không phải rơi vào tình cảnh này!

Tất cả đều là tại Sở Giang Nguyệt! Đều là lỗi của cô ta!

Tưởng Trân Trân lập tức đổ mọi bất hạnh của mình lên đầu Sở Giang Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, từ hôm qua đến giờ, mình chưa ăn gì cả, cậu có đồ ăn không?”

Không thể phủ nhận rằng Tưởng Trân Trân rất biết cách ngụy trang, dù sự ghen ghét trong lòng đã cao đến mức sắp hóa thành thực thể, nhưng trên mặt vẫn không để lộ chút nào.

“Đương nhiên là có chứ!”

Mắt Tưởng Trân Trân sáng lên, nhưng trong lòng lại cười nhạo: Sở Giang Nguyệt vẫn ngu ngốc như trước.

“Nạp tiền trước rồi mới mua.”

Sở Giang Nguyệt chỉ vào một cái máy hình chiếc khay đặt trên quầy:

“Khách sạn của tôi cung cấp dịch vụ đổi vật phẩm bất kỳ, lần đầu nạp tiền còn được tặng thẻ căn cước đặc biệt của khách sạn nữa.”

“Trân Trân, cậu tốt bụng như vậy, chắc không định để tôi phát đồ miễn phí đâu nhỉ?”

Tưởng Trân Trân vốn định moi đồ ăn từ tay Sở Giang Nguyệt, giờ thì cô ta nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể phản bác, dù sao vẫn phải duy trì hình tượng “đẹp người, đẹp nết”.

Ở một bên, Thôi Hạo – người bị Sở Giang Nguyệt ném vào tường – sau khi lấy lại sức, lập tức muốn kích hoạt dị năng để đánh lén, nhưng thử vài lần đều không thành công.

“Con đàn bà thối tha, mày đã làm gì! Tại sao tao không thể dùng dị năng nữa?!”

Tất nhiên là vì trong phạm vi khách sạn này, ngoại trừ cô ra, tất cả mọi người đều bị cấm sử dụng dị năng.

Tưởng Trân Trân nghe vậy, trong lòng chấn động: Thôi Hạo không thể dùng dị năng nữa sao?

“Tôi chưa nói à? Trong phạm vi khách sạn, cấm sử dụng dị năng.”

Thôi Hạo tức giận, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không thể làm gì được Sở Giang Nguyệt:

“Cô cũng vừa dùng dị năng mà!”

“Ồ, tôi là chủ khách sạn, đương nhiên không giống các người.”

Sở Giang Nguyệt thản nhiên nói, nhưng lọt vào tai Thôi Hạo thì chẳng khác nào tin dữ.

Hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó mới lên tiếng:

“Tôi muốn mua đồ. Cô vừa nói có thể đổi bằng bất kỳ vật phẩm nào, vậy làm thế nào?”

Dù có ngu dốt đến đâu, hắn vẫn biết phải nhìn tình thế mà hành động.

Còn Tưởng Trân Trân khi nghe lời này thì suýt nữa nghiến nát hàm răng bạc của mình.

Tại sao! Tại sao! Ở trường học cô ta không thể so với Sở Giang Nguyệt, đến tận thế rồi, cô ta vẫn không thể so với cô ấy!

Sở Giang Nguyệt, sao cô không chết đi!

Sở Giang Nguyệt không hề biết lúc này điên trong lòng Tưởng Trân Trân đang phát.

Thực ra, cô cũng chẳng có thù oán gì sâu nặng với Thôi Hạo.

Nếu hắn đã biết điều, cô cũng không ngại cho hắn một cơ hội, nên cô giải thích sơ lược về cách thức đổi vật phẩm và mua hàng tại khách sạn Giang Lâm.

Dù sao thì Thôi Hạo cũng là người trẻ tuổi, Sở Giang Nguyệt chỉ hướng dẫn một lần mà hắn đã có thể vận hành thành thạo.

“Ngoài đồ ăn, khách sạn này còn cung cấp dịch vụ lưu trú. Hiện tại chỉ có 10 phòng đơn, giá 200 đồng tiền đồng một ngày.”

Nghe thấy khách sạn có cả phòng ở, mắt Thôi Hạo sáng lên, nhưng khi biết chỉ có phòng đơn thì lại chẳng còn hứng thú.

Hắn không đời nào để Tưởng Trân Trân rời khỏi tầm mắt của mình khi nghỉ ngơi.

Còn Tưởng Trân Trân, sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Sở Giang Nguyệt và Thôi Hạo, ánh mắt hơi lóe lên, cô ta cụp mi xuống, không biết đang suy tính điều gì.

Trên người Thôi Hạo không còn bao nhiêu thứ giá trị, hắn lập tức kéo Tưởng Trân Trân rời đi, dự định ra ngoài tìm chút vàng bạc châu báu để đổi lấy đồ ăn.

Trước khi bị Thôi Hạo kéo đi, Tưởng Trân Trân quay đầu nhìn Sở Giang Nguyệt, trong mắt mang theo vẻ cầu khẩn.

Nhưng Sở Giang Nguyệt lại làm như không thấy, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta bị Thôi Hạo lôi đi.

Hết Chương 3: Khách Sạn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    linhngo

    Tớ vừa ck 54415, ad nạp phale giúp

  2. Cấp 1

    luongtieuvan

    Add check giúp mình ạ. Id 5228 vừa nạp 50k lúc 18h28

  3. Cấp 1

    Theophilus

    ID 49011, nạp lúc 8h42, sốp check hộ vs. Mình nạp 50k

    1. Cấp 1

      kratos01

      Ad đã nạp Pha Lê thành công, bạn ấn F5 hoặc tải lại trình duyệt để bắt đầu mở khóa chương đọc truyện nhé <3 Chương sẽ khoá lại sau khi mở 60ph để tránh tình trạng share tk, nên đọc đến đâu mở chương đến đó, đừng mở trước nhé bạn <3 Chúc bạn đọc truyện vui vẻ <3

  4. Cấp 1

    Theophilus

    ID 49011, nạp lúc 8h42, sốp check hộ vs

  5. Cấp 1

    linhchipham

    tiết tấu chậm và lê thê vãi loằn

Trả lời

You cannot copy content of this page