Danh sách chương

Do ảnh hưởng của virus Zombie, hoa quả mà họ tìm được hiện tại, trừ phi được bảo quản trong túi nhựa kín hoàn toàn, nếu không thì hầu hết đều đã thối rữa.

Virus Zombie mới bùng phát vài ngày, điều này không hợp lý với những loại hoa quả có thể bảo quản lâu.

Nhưng bọn họ cũng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận thực tế.

Hôm nay nhìn thấy một mình Sở Giang Nguyệt múc nửa quả dưa hấu, họ thực sự rất thèm thuồng.

“Vậy thì cảm ơn lời hứa của Bà chủ Sở.”

Thẩm Tri Quy không hề có ý định từ chối, dù cây ăn quả kia chưa biết khi nào mới kết trái, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc anh đồng ý trước.

“Bà chủ Sở, như vậy không công bằng. Trái cây trồng trong khách sạn, ai cũng nên có phần, tại sao lại bán riêng cho bọn họ?”

Tên bụng phệ nhiều chuyện lại lên tiếng.

“Nếu các ông cũng giúp tôi tuyên truyền bên ngoài, thì tôi có thể tự quyết định chia cho một phần, thế nào?”

Lời của Sở Giang Nguyệt khiến tên bụng phệ câm nín.

Ông ta muốn có trái cây, nhưng không muốn mạo hiểm tính mạng để đổi lấy nó.

Nếu ông ta nói thật lòng, thì mấy tên đàn ông kia đúng là quá rảnh rỗi, lại còn muốn đi xa như vậy, nếu có chuyện gì không trở về được thì thật nực cười.

Nhưng chẳng ai quan tâm đến suy nghĩ của ông ta.

Nhóm Thẩm Tri Quy đứng trước cửa khách sạn, xác nhận nhiệt độ bên ngoài vẫn có thể chịu đựng được, sau đó rời đi không chút do dự.

[Ký chủ, dường như ta đã phát hiện một số thông tin liên quan đến nhóm Thẩm Tri Quy, nhưng không đầy đủ.]

Đây là dữ liệu mà Tiểu Hồ Ly thu thập được ngay khi Sở Giang Nguyệt đạt được thỏa thuận miệng với họ.

Tiểu Hồ Ly bỗng dưng lên tiếng, lại còn là tin tức liên quan đến nhóm Thẩm Tri Quy, lập tức khiến Sở Giang Nguyệt tỉnh táo hẳn.

[Nói chi tiết hơn đi?]

[Nhóm Thẩm Tri Quy sẽ cùng nam chính rời khỏi Thịnh Thế Hoa Đô sau nửa tháng, sau đó gia nhập căn cứ an toàn chính thức của thành phố B.]

[Tiếp đó, chỉ có thông tin về việc nhóm của Thẩm Tri Quy đi thực hiện một nhiệm vụ… rồi hết.]

Nhiệm vụ gì, thực hiện ở đâu, kéo dài bao lâu, có thành công hay không, tất cả đều không có.

Chỉ có một dấu ba chấm đầy khó hiểu.

Nghe được thông tin nửa vời này, Sở Giang Nguyệt hơi nhíu mày.

Không đúng, rất không đúng!

Thực lực của nhóm Thẩm Tri Quy rõ ràng mạnh hơn hẳn so với Trịnh Văn An, tại sao Trịnh Văn An có thể tạo dựng danh tiếng, còn họ thì lại không ai nhắc đến?

Chẳng lẽ thật sự chỉ là nhân vật quần chúng sao?

[Còn gì nữa không? Nhiệm vụ gì? Vừa vào căn cứ đã nhận nhiệm vụ luôn sao?]

[Không biết.]

[Vậy thì ngươi có ích gì chứ!]

(Tiểu Hồ Ly: Tôi ấm ức nhưng tôi không nói (T﹏T))

Nhóm Thẩm Tri Quy rời đi chưa bao lâu, cũng vừa lúc đến giờ tan làm của Sở Giang Nguyệt.

Cô không chút do dự mà đóng cửa khách sạn rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình.

Nấu được một nửa, cô đã thu hút sự chú ý của hai tên bụng phệ trong phòng cùng với Liễu Y Y.

“Bà chủ Sở, buổi trưa cô không bán dưa hấu, vậy ít nhất bữa tối này có thể bán cho chúng tôi một ít chứ?”

Sở Giang Nguyệt chẳng thèm để ý đến anh ta.

Người vừa lên tiếng chính là kẻ nhiều chuyện nhất trong đám – Tưởng Kiến Trọng.

“Bà chủ Sở, chú Tưởng đang nói chuyện với cô, cô không trả lời như vậy có phải hơi quá đáng không?”

Liễu Y Y rất thích nhìn người khác gây chuyện với Sở Giang Nguyệt, nghe thấy Tưởng Kiến Trọng mở miệng, cô ta lập tức chen vào hùa theo.

Người còn lại không nói gì, nhưng cũng không hề ngăn cản, mà trong mắt Sở Giang Nguyệt, kiểu người này mới là đáng ghét nhất – không làm gì nhưng khi có chuyện thì phủi sạch quan hệ, lúc hưởng lợi thì vẫn có phần.

“Có vẻ hôm trước tôi đá cô còn nhẹ quá, mới chừng này ngày mà cô đã nhảy nhót khỏe khoắn thế rồi.”

Sở Giang Nguyệt làm xong món ăn, bưng chảo lên rồi mới ngẩng đầu nhìn Liễu Y Y.

Bị nhắc đến chuyện bị đá hôm nọ, sắc mặt Liễu Y Y cứng đờ trong giây lát.

“Cô còn đánh người? Làm chủ khách sạn mà thái độ phục vụ tệ đến thế này sao!”

Tưởng Kiến Trọng lại bắt đầu tỏ vẻ đạo đức, trách móc đầy kiểu cách, nhưng Sở Giang Nguyệt thậm chí còn chẳng muốn tốn hơi thừa lời với ông ta.

“Nếu có ý kiến với tôi, ông có thể rời khỏi khách sạn. Còn không… thì tốt nhất là câm miệng lại!”

“Và cô nữa, nếu không muốn bị tôi đá thêm lần nữa, thì ngoan ngoãn thu liễm lại trong khách sạn này. Nếu không… tôi nghĩ anh Văn An của cô rất vui lòng thay cô vào ở đấy.”

Nói xong, Sở Giang Nguyệt cầm theo bữa tối đi xuống phòng ăn ở tầng một.

[Tiểu Hồ Ly, lần tới khi nâng cấp sửa chữa, có thể chuyển bếp và phòng ăn về cạnh phòng ta được không? Như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều.]

Nếu bếp và phòng ăn được chuyển lên tầng, dù có nấu nướng thơm đến đâu cũng không ai có thể mò đến quấy rầy cô.

[Nhưng ký chủ, ta nâng cấp theo quy trình, thiết kế khách sạn như thế nào không nằm trong phạm vi chức trách của ta mà…]

Tiểu Hồ Ly vẫn chỉ là một hệ thống non nớt, chưa có quyền hạn gì, rất nhiều thứ nó đều phải tự tìm hiểu.

Sở Giang Nguyệt thở dài.

Không có gì ngạc nhiên khi cô lại bị phân đến một thế giới mà nam chính là một kẻ giả tạo như lò sưởi trung tâm.

Đúng là hệ thống cấp thấp, cái gì cũng không biết.

Nhưng vừa mới đặt bữa tối lên bàn và chuẩn bị ngồi xuống, thì không biết Tưởng Kiến Trọng nghĩ gì mà đột nhiên nổi đóa, trực tiếp giật lấy đĩa trứng xào cà chua của cô – hơn nữa còn bưng nguyên cả đĩa!

[Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện hành vi không đúng mực từ khách trọ.]

Hết Chương 18: Hình phạt gấp đôi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    linhngo

    Tớ vừa ck 54415, ad nạp phale giúp

  2. Cấp 1

    luongtieuvan

    Add check giúp mình ạ. Id 5228 vừa nạp 50k lúc 18h28

  3. Cấp 1

    Theophilus

    ID 49011, nạp lúc 8h42, sốp check hộ vs. Mình nạp 50k

    1. Cấp 1

      kratos01

      Ad đã nạp Pha Lê thành công, bạn ấn F5 hoặc tải lại trình duyệt để bắt đầu mở khóa chương đọc truyện nhé <3 Chương sẽ khoá lại sau khi mở 60ph để tránh tình trạng share tk, nên đọc đến đâu mở chương đến đó, đừng mở trước nhé bạn <3 Chúc bạn đọc truyện vui vẻ <3

  4. Cấp 1

    Theophilus

    ID 49011, nạp lúc 8h42, sốp check hộ vs

  5. Cấp 1

    linhchipham

    tiết tấu chậm và lê thê vãi loằn

Trả lời

You cannot copy content of this page