17.
Ta từ Vân Vũ đổi tên thành Vân Nguyệt, cũng là bởi một cơ duyên.
Bởi vì Cố Trường Nguyệt đối với ta ngày càng tốt, hắn tốt thêm một phần, ta liền sợ thêm một phần.
Ta sợ không hoàn thành nhiệm vụ, ta sợ ta không tỉnh lại được.
Ta càng sợ chính mình cũng đắm chìm trong đôi mắt hắn, chẳng muốn tỉnh lại.
Sắp tới kỳ thi, ta lo bệnh cũ của hắn ảnh hưởng việc thi cử, liền định làm cho hắn một hương nang chi tử.
Nào ngờ ông trời chẳng đẹp lòng, trời đổ mưa, những bông chi tử ta khổ công chọn lựa bị phá hỏng hết.
Mặt ta đầy tiếc nuối, hắn lại nhẹ nhàng vuốt tóc mai ta.
Giây trước hắn nói:”Có ngươi chính là tâm an.”
Giây sau, môi hắn cẩn trọng hạ xuống trán ta.
Ta gần như bị dọa cho bật dậy, lập tức đẩy hắn ra xa.
E rằng vẻ mặt kinh hoảng của ta chọc giận hắn, hắn liền kéo ta vào, hung hăng nghiền ép môi ta, cắn đến bật máu.
Bất chợt hắn cúi đầu cười khẽ bên tóc mai ta:”Vân Vũ, nếu ngươi còn nhớ lời thề ta từng phát, nay ta liền nói rõ. Ta, Cố Trường Nguyệt, chưa bao giờ là kẻ quân tử nói lời giữ lời.”
“Ngươi làm ta vui, ta liền thuận theo ngươi, ngươi khiến ta không vui, ta cũng có thể nghĩ trăm phương ngàn kế nhốt ngươi lại.”
Vì một câu ấy, chúng ta bắt đầu chiến tranh lạnh, đêm trước khi nhập kinh khảo thí, hắn đứng ngoài cửa phòng ta rất lâu.
Ta nhìn bóng dáng hắn, cánh tay vài lần giơ lên lại buông xuống, cuối cùng vẫn quay lưng rời đi.
Đến chiều bảng vàng niêm yết, ta phá vỡ cục diện bế tắc.
Ta mang giấy bút tới, dùng tiểu khải hoa văn tinh xảo mà hắn từng nét từng nét dạy ta, viết xuống hai chữ “Vân Nguyệt”, đặt lên bàn hắn.
“Đổi tên, từ nay ta gọi Vân Nguyệt, tên nghe cũng giống huynh muội hơn.”
Hắn cúi đầu, không nói lời nào, coi ta như không khí.
Lại đột nhiên đoạt lấy tờ giấy, dùng vết mực che lấp chữ của ta, dày đặc viết thêm một câu thi từ.
“Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh, Thủ Thủ, từ nay đây là tiểu tự của ngươi.”
Hắn không ngăn ta đổi tên, lại cố chấp không chịu gọi tên ta.
Chỉ gọi Thủ Thủ, chỉ có Thủ Thủ mà thôi.
18
Ngày bảng vàng niêm yết, hắn trúng Thám hoa.
Hoa đỏ cài bên tóc được hắn đặt vào tay ta, ánh mắt lộ rõ dã tâm.
Hắn hỏi ta, hắn yêu quyền như thế, có phải đáng sợ, ta có rời bỏ hắn hay chăng.
Ta lại cài đóa hoa đỏ lên cho hắn, nói:”Có những thứ, có khi ngày nào đó nắm trong tay rồi, kỳ thực cũng chẳng còn gì đặc biệt.”
Ta biết ta nên khuyến khích hắn, nên để hắn có dã tâm lớn hơn, vậy mà vẫn không đành lòng để hắn sa vào bùn lầy quyền thế về sau.
Nhưng hắn lại nói: “Chỉ có ngươi, Thủ Thủ, một vạn lần không có được, ta liền tranh một vạn lần, tranh được rồi cầm trong tay. Ta cũng sẽ yêu thương trọn đời, đời đời kiếp kiếp còn chưa đủ, sao lại thấy chẳng có gì.”
Tới tận giờ phút này, ta mới hiểu, câu trả lời lạc đề kia của hắn.
“Cố Trường Nguyệt, sẽ có ngày ta rời đi, biến mất không báo cho ngươi biết.”
Về sau, chính là cảnh Thám hoa lang cưỡi ngựa vào phố, Dư Kiều nhất kiến chung tình.
Ép hắn cưới thê tử, khiến hắn nản lòng, Dư Kiều thừa cơ chen chân, dẫn bốn năm đại hán ném ta xuống sông.
Vừa mở mắt, ta đã thành Dư Kiều.
19
Hệ thống giao cho ta nhiệm vụ cuối cùng.
“Ký chủ, có lựa chọn sao chép ký ức phụ bản cho Vân Nguyệt không?”
Lựa chọn chính xác thì không còn nhiệm vụ nào khác, chỉ cần ở nơi này có được chết già.
Lựa chọn sai, thì mãi mãi không tỉnh lại, nằm trên giường bệnh thành người thực vật.
Hệ thống cho ta ba ngày suy nghĩ.
“Kiều tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi.”
Vân Nguyệt cầm khăn nhẹ lau vết thuốc nơi khóe môi ta.
“Tỷ mê man mấy ngày nay đã xảy ra không ít chuyện lớn, tiền nhiệm Thái Thú vậy mà thông đồng với man di, may mà đại nhân đã dự liệu trước, không hao tổn binh lính liền cứu được bách tính toàn thành.”
“Tỷ yên tâm, Thái Thú Dư gia cũng không sao.”
You cannot copy content of this page
Bình luận