Tái Duyên Hữu Kiến

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Đáng tiếc, lần ấy ta công lược thất bại, còn chưa đợi hắn làm quan tới chức Tể Tướng đã bị Dư Kiều đẩy xuống nước chết đuối, Vân Nguyệt nguyên bản liền thay thế ta sống tiếp.

 

Hệ thống xóa sạch ký ức của ta, để ta lấy thân phận Dư Kiều tiến hành nhiệm vụ thứ hai.

 

Hiện nay, nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành, nhiệm vụ thứ nhất mới làm được nửa.

 

Hệ thống lại nhắc nhở: Ký chủ, có tiến vào phụ bản không?

 

Cánh cửa gỗ cũ kỹ nát vụn hé ra chút tia sáng, ta do dự giây lát, cuối cùng run rẩy đẩy cửa ra.

 

Ngoài cửa, chính là thiếu niên Cố Trường Nguyệt nằm hấp hối trên bậc đá, mặt mày gầy gò, ánh mắt quật cường.

 

Ta trông thấy, chính mình nâng váy chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay về phía hắn.

 

Nụ cười dịu dàng cùng hắn nói:”Hôm nay ta cứu ngươi, ngươi phải báo đáp ta đấy.”

 

Cố Trường Nguyệt, ta giúp ngươi công danh hiển hách, một bước lên mây.

 

Ngươi phải cho ta áo cơm đủ đầy, có được thiện chung.

 

Khi đó ta nghĩ, đã là phản diện thì bụng đầy mưu tính, sao có thể dễ dàng tín nhiệm người khác, càng không thể yêu ta, đó là chuyện hoang đường.

 

16.

 

Trong phụ bản, ký ức giữa ta cùng Cố Trường Nguyệt cuồn cuộn ùa về.

 

Tại căn nhà tranh rách nát ấy, ta đem nửa số gạo đổi lấy dược thang trị thương cho hắn, việc đầu tiên sau khi hắn tỉnh chính là móc dao găm làm ta bị thương.

 

Hắn không có chốn dung thân, chỉ đành mặt dày ở lại, đối với quá khứ nửa lời không nói.

 

Ta bắt hắn cùng ta ước pháp tam chương, lấy tiền đồ thề rằng, tuyệt đối không hại ta, tuyệt đối không lừa ta, tuyệt đối không yêu ta.

 

Lúc ta đọc ra điều thứ ba, đáy mắt hắn tràn đầy trào phúng.

 

Vì sinh kế, ban ngày ta bày sạp bán vòng tay chi tử đan thành, đêm về hắn đi làm tiểu nhị tại tửu lâu.

 

Hắn muốn đọc sách, lại không chịu mở miệng xin bạc, liền lén bám theo tiên sinh dạy học.

 

Cuối cùng phát hiện tiên sinh cùng tiểu thư Triệu phủ tư thông, hắn lấy chuyện ấy uy hiếp, chen chân vào thư viện.

 

Ta hỏi bạc từ đâu mà có, hắn liền gạt ta, nói tiên sinh lương thiện không lấy bạc.

 

Không ngờ tiểu thư Triệu phủ nuốt không trôi cơn giận, tìm người lật đổ sạp của ta, giẫm nát hoa của ta, còn thưởng cho ta hai cái bạt tai.

 

Hắn biết được, đứng trong sân nắm chặt tay ta không chịu lên tiếng.

 

Ta không trách móc, đem số bạc tích góp nhét vào tay hắn, nói:”Cố Trường Nguyệt, ta sớm đã vì ngươi tích bạc đọc sách, là ngươi gạt ta trước, là ngươi thất tín rồi.”

 

Đêm đó, có người nhẹ nhàng đẩy cửa vào, đem nước bạc hà nhẹ nhàng thoa lên má ta đang sưng đỏ.

 

Ta biết là Cố Trường Nguyệt, nhưng ta không mở mắt.

 

Hắn thường gặp ác mộng, giấc ngủ rất nông, tỉnh dậy liền thắp nến trong sân ôn bài.

 

Mỗi lần như vậy, ta đều bò dậy quạt cho hắn, đuổi lũ muỗi ve ve tránh xa hắn.

 

Hắn cũng không phải chỉ biết hưởng thụ tốt lành từ ta.

 

Hắn dạy ta học chữ, gánh hết tạp vụ trong nhà, thậm chí cả giày vớ của ta cũng mang ra bờ sông giặt sạch.

 

Hàng xóm láng giềng trêu chọc, nói ta tìm được trượng phu biết thương người.

 

Cố Trường Nguyệt đứng một bên im lặng mỉm cười không phản bác, ta suy nghĩ một lát chỉ đành tự mình giải thích trước:”Hắn nào phải phu quân gì của ta, bất quá là ca ca thất lạc nhiều năm mà thôi.”

 

Hắn nghiêng đầu nhìn ta nửa ngày, như muốn thiêu đốt ta thành lỗ thủng.

 

Có một năm mùa đông, chúng ta đắp tuyết trong sân, hắn vươn tay chộp xuống không trung, khi bàn tay mở ra liền là một khối ngọc bội chi tử trắng muốt hiện ra trước mắt ta.

 

Hắn đặt vào tay ta, cùng ta hứa hẹn: “Vân Vũ, đợi ta có ngày thành đạt, nhất định khiến ngươi bên cạnh ta vô ưu vô lo, kẻ từng khi dễ ngươi là Triệu phủ, ta cũng sẽ khiến bọn họ phải trả giá.”

 

Cố Trường Nguyệt nhẹ nhàng đặt ngọc bội vào tay ta, mày mắt nhu hòa.

 

Lúc đó ta mới nhớ Triệu phủ lão gia sớm đã thăng quan ra Từ Châu làm Thái Thú, chuyện ta bị khi dễ cũng đã qua lâu như thế, hắn vậy mà vẫn nhớ.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page