11.
Từ Châu chẳng phải nơi tốt lành.
Địa rộng người thưa, thời tiết hanh khô, mấy năm nay lại thường có man di xâm phạm.
Tướng thủ thành tên là Từ Hiển, tự mình thủ Từ Châu thành này ba năm.
Ba năm, man di không dám vọng động, đều bởi Từ Hiển từng một thương nhấc lên, liền chém rớt đầu lĩnh của chúng.
Ta vốn tưởng sẽ là lão nhân cổ quái, không ngờ lại là thiếu niên anh tuấn phong lưu.
Chúng ta vừa đặt chân tới Từ Châu, y liền thúc ngựa nghênh đón.
Tấm trường bào đỏ rực như mặt trời, gió thổi tung bay tựa quân kỳ nơi cửa thành.
Dây cương trong tay y siết chặt, trong tiếng ngựa hí vang, ta nghe y hỏi: “Ngươi có muốn xem tiểu mã mới sinh không?”
Khóe môi nhếch lên, kiêu ngạo khó thuần phục.
12.
Ngày đầu nhậm chức, phụ thân đã bị sổ sách mục nát ở Từ Châu làm cho đau đầu muốn chết.
Ông ấy không có thời gian quản ta, ta liền cùng Từ Hiển chạy loạn khắp Từ Châu thành.
Lên vách núi ngắm bình minh, chạng vạng tới hoang nguyên xem nhạn bay vòng.
Cũng từng nghe y kể về người trong lòng tinh quái xa tận kinh thành của y.
Nơi này phong tục thuần hậu, thích hợp dưỡng lão.
Chuyện ta thích nhất, vẫn là chăm sóc tiểu mã mới sinh trong chuồng ngựa của Từ Hiển.
Nguyên tưởng ngày tháng sẽ như vậy trôi qua, chờ Cố Trường Nguyệt đăng vị nhiếp chính vương, chờ kịch bản quên mất ta.
Chỉ cần giá trị “Phẫn nộ” của hắn giữ vững, không đạt tới 100%, ta liền có thể an nhàn nằm dài nơi Từ Châu, vui vẻ mà chết già ở đây.
Nào ngờ, đến Từ Châu chưa đầy một tháng, ta lại gặp Cố Trường Nguyệt.
Khi ấy ta đang cùng Từ Hiển cho ngựa ăn, ngoài chuồng có một mảnh đá vụn, ta sơ ý đứng không vững suýt nữa ngã xuống.
Từ Hiển mắt nhanh tay lẹ, định vươn tay đỡ lấy.
Chỉ là bàn tay y còn chưa kịp chạm vào cánh tay ta, đã cảm thấy eo bị một bàn tay khác khóa chặt, nhẹ nhàng kéo về sau, đưa vào một vòng tay khác.
Ta ngoảnh đầu nhìn lại, bốn mắt giao nhau, nghe người trước mặt lạnh giọng cười: “Dư Kiều, ngươi có vẻ hăng hái quá.”
Cố Trường Nguyệt nói ta, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Từ Hiển.
Hắn ánh mắt khó phân hỉ nộ, chỉ là bàn tay đặt trên eo ta càng thêm siết chặt.
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Từ Châu có hương thân câu kết quan lại, tự ý điều chỉnh thuế má, ta đến tra án.”
“Ngươi nay đã là tam công chi vị, án này chẳng phải đại sự, thuở trước việc như vậy phụ thân ta đều phái người xử lý, lẽ nào dưới tay ngươi không có ai dùng được?”
Hắn tựa hồ bị nghẹn lời, ngây người nhìn ta nửa ngày: “Tiện thể quan sát dân tình, không phải tiểu sự.”
“Ngươi thật tận tụy.”
Trong lòng ta thầm khinh bỉ, hất tay hắn ra, thấy ngựa cũng đã cho ăn xong liền vòng qua người Cố Trường Nguyệt, vẫy tay với Từ Hiển: “Đi thôi.”
Người còn chưa bước ra khỏi chuồng ngựa, đã gặp Vân Nguyệt.
Nàng ta hướng ta khẽ nhún người: “Kiều tỷ tỷ, lâu ngày không gặp.”
Ánh mắt ta dừng lại nơi thắt lưng nàng ta, ngọc bội chi tử trắng ngần khắc thành, bỗng dưng lại chẳng nhớ đã thấy nó ở nơi nào.
Tựa hồ cũng từng có người đặt vào lòng tay ta, từng hứa hẹn tương lai.
13.
Gần đây Cố Trường Nguyệt rất kỳ quái.
Án ở Từ Châu vốn chẳng phức tạp, tai họa do tiền nhiệm Thái Thú lưu lại, phụ thân ta chỉ dựa vào sổ sách đã lôi ra được mấy tên hương thân.
Nên phạt thì phạt, nên xử thì xử.
Chớ nói Cố Trường Nguyệt chưa ra bao nhiêu sức, rõ ràng án đã xong, hắn lại cứ bám lấy Từ Châu chẳng chịu đi.
Phu quân cũ đã thành thượng ty, nói không khoản đãi là chuyện không thể.
Trên bàn tiệc, đầu bếp lấy ra hết thảy nguyên liệu ngon nhất, cũng chỉ gom được bốn món.
Ba mặn một chay.
Cố Trường Nguyệt đứng dậy đẩy món mặn đến trước mặt ta, thuận tay dời món chay trước mặt ta đi.
Đũa Từ Hiển vừa đưa tới kẹp rau liền khựng giữa không trung, Cố Trường Nguyệt nhàn nhạt nói với hắn: “Dư Kiều không ăn đậu ván, thích ăn thịt.”
Phụ thân ta suýt nữa phun ngụm rượu nóng ra ngoài.
You cannot copy content of this page
Bình luận