Tái Duyên Hữu Kiến

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Ta nói thẳng: “Đại nhân tâm tư thâm trầm, làm việc tất có tính toán, nhưng nay hoàng đế bệnh trọng, ngôi thái tử treo lơ lửng, bất luận đại nhân nâng ai, kéo theo Dư gia chẳng phải tăng thêm thắng lợi? Cớ gì phải làm như này?”

 

“Đại nhân đi đến hôm nay, Dư gia cũng giúp không ít sức, nay trở mặt, bất quá có hai lý do, một là không còn lợi, hai là khó nắm trong tay.”

 

Ta đi tới bên người hắn, tự tay giúp hắn mài mực.

 

“Nếu ta có thể khuyên phụ thân cáo lão hồi hương, lại để đại nhân tiếp vị trí ấy, đợi đại nhân thăng chức, ta liền tự thỉnh hưu thư, từ nay về sau không quấn lấy, đại nhân có thể tha cho Dư gia một mạng?”

 

Món giao dịch này, vừa không cần vì đối phó Dư gia mà tổn hại thế lực bản thân, lại có thể đạt được thứ hắn muốn.

 

Không đáp ứng chính là đầu óc ngập nước.

 

Thế mà người kia lại dừng bút lông, làm mực loang ra một mảng lớn, xuất thần hỏi ta: “Ta vậy mà không biết phu nhân cũng tinh thông chuyện triều chính, án của huynh trưởng còn chưa kết, đã có thể cảm giác được đại thế Dư gia sụp đổ.”

 

“Bất quá.” Cố Trường Nguyệt thần sắc sắc bén như lưỡi dao: “Ngươi khi nào thì quen dùng tay trái?”

 

5.

 

Cổ tay trái của Dư Kiều có một vết sẹo.

 

Là năm xưa nàng ta bị mèo hoang cào trúng, từ đó về sau gặp người liền có thói quen giấu tay trái vào tay áo, lại dùng tay phải che lấp.

 

Quen dùng tay trái, không phải thói quen của nàng ta, mà là của ta.

 

6

 

Sau khi cùng Cố Trường Nguyệt nói thẳng, hắn dứt khoát không diễn nữa.

 

Từng có ôn nhu hoà thuận, trăm bề nhẫn nhịn, nay toàn bộ không còn tồn tại.

 

Ta biết dã tâm nhiếp chính của hắn, hắn cũng hiểu ta sớm không phải là thứ nữ nhân ngu ngốc hay ghen tuông.

 

Hắn từng hiếu kỳ hỏi: “Trước kia ngươi vì muốn gả cho ta, không từ thủ đoạn, thậm chí nhiều lần giở trò với Vân Nguyệt, nay vì sao đột nhiên đổi tính?”

 

Ta đáp: “Trước kia chưa từng nếm thịt Đường Tăng, trong lòng còn thích quá trình ấy, nay nuốt vào bụng, phát hiện cũng chẳng có gì đặc biệt.”

 

“Giống như đại nhân tranh quyền đoạt thế, có khi ngày nào đó thật sự nắm trong tay, kỳ thực cũng sẽ thấy chẳng có chi thú vị.”

 

Hắn đứng trong viện, hoa lê rơi lả tả trên vai áo, thần sắc ngơ ngác, tựa như hoá đá.

 

Ngay lúc đó, ta nghe thấy hệ thống truyền đến thanh âm nhắc nhở: Chúc mừng ký chủ, giá trị “Phẫn nộ” của phản diện đã hạ xuống còn 70%.

 

Nhưng ta biết rõ, Cố Trường Nguyệt đâu dễ dàng bị làm cho yên lòng như thế.

 

Hắn có thù tất báo, chuyện nguyên chủ từng làm với Vân Nguyệt, tuyệt đối không thể xóa sạch.

 

Nay hòa hoãn, chẳng qua là vì Dư gia còn có giá trị.

 

Đợi hết sạch giá trị, nên chết vẫn phải chết.

 

7.

 

Hôm sau, trời còn chưa sáng, ta đã cưỡi con ngựa nhanh nhất hồi phủ Dư gia.

 

Dư Lộ đã được thả về, nhưng vẫn bị tra ra lấy tiền thuế lấp hố cờ bạc.

 

Bị bãi chức, phạt quỳ từ đường.

 

Dư Thừa chỉ trong một đêm mà già đi mười tuổi, thấy ta liền đầy mặt đau lòng.

 

“Ta vậy mà không biết Cố Trường Nguyệt lòng lang dạ sói, Kiều nhi vì xoay chuyển cục diện mà chịu khổ rồi.”

 

Những năm nay Dư gia kiếm không ít tiền dơ bẩn, Cố Trường Nguyệt nắm giữ chứng cớ, làm lá bài cuối cùng.

 

Hoàng đế có hai tử, phụ thân ta trước sau ủng hộ đại hoàng tử, theo lẽ thường, đại hoàng tử là đích tử, đích tử kế vị chính là đạo lý.

 

Thế mà Cố Trường Nguyệt lại cố tình nâng nhị hoàng tử, mà nhị hoàng tử kia ăn chơi trác táng, ngoài dã tâm ra chẳng có thực lực.

 

Ta biết gã được Cố Trường Nguyệt nhìn trúng, chính là bởi điểm này.

 

Bởi vì kẻ kia sai đâu đánh đó, cực kỳ dễ bề thao túng.

 

Kẻ tham ô ngân lượng cứu tế đất Từ Châu, cũng là người của nhị hoàng tử.

 

Một chiêu này của Cố Trường Nguyệt chính là ép Dư Thừa đổi phe.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page