Danh sách chương

Ta Mở Hệ Thống Cho Thuê Nhà Thời Tân Thế

Chương 28: Nam Nhân Của Ta Là Lãnh Đạo Trực Tiếp Của Ngươi

Tô Chính Thanh sốt ruột nhìn đồng hồ, không nhịn được bực bội hỏi:

“Ba, Tô Đào còn chưa tới sao? Bây giờ đã hơn bốn giờ hai mươi rồi, có phải cô ta cho chúng ta leo cây không?”

Giang Cẩm Vi vừa cắn hạt dưa, vừa trợn mắt, giọng điệu đầy châm chọc:

“Tôi thật không hiểu nổi mấy người. Nghe một cái tin đồn mà tin ngay là Tô Đào có thể quản lý toàn bộ nhà ở Đào Dương à? Mà cho dù cô ta có quyền thật, ba với anh đối xử với cô ta như vậy, cô ta chịu giúp mới là lạ.”

Tô Chính Thanh sầm mặt, không lên tiếng. Trong lòng hắn cũng hiểu bản thân đối xử với Tô Đào không ra gì.

Cướp đồ, giành đồ ăn không thiếu phần hắn. Ngay cả chuyện ác như đổ nước lạnh vào bồn tắm giữa mùa đông, làm con bé bị bệnh suýt mất mạng một tháng, hắn cũng có tham gia.

Nhưng cho đến giờ, hắn vẫn luôn nghĩ rằng Tô Đào chỉ do thể chất yếu, quá tiểu thư mà thôi.

Tô Kiến Trà nghe vậy, liền bùng nổ:

“Tôi đã làm gì nó? Tôi đánh nó à? Mắng nó à? Hay là ngược đãi nó?”

Giang Cẩm Vi không ngờ cha dượng lại nổi giận đùng đùng như vậy, sợ đến lập tức im miệng.

Nhưng trong lòng vẫn không phục.

Ông ta đúng là chưa ra tay làm gì, nhưng ông ta cũng chưa bao giờ quan tâm Tô Đào sống chết ra sao.

Đối với mọi chuyện trong nhà, ông ta luôn làm ngơ.

Nói trắng ra, nếu không phải cha dượng mặc kệ, thì cô và Tô Chính Thanh cũng không dám trắng trợn bắt nạt Tô Đào như thế.

Ông ta ngầm đồng ý mà thôi.

Bây giờ lại giả vờ làm người tốt, buồn cười thật.

Thấy bầu không khí căng thẳng, Lý Dung Liên vội chạy ra hòa giải:

“Lão Tô, đừng hơn thua với bọn trẻ. Cẩm Vi chỉ nói thẳng suy nghĩ của mình thôi.”

Tô Kiến Trà càng tức, giọng điệu càng lạnh:

“Bọn trẻ? Nó sắp 30 tuổi rồi!

Còn cô nữa, lúc nào cũng thiên vị! Đều là con cô sinh ra, nhưng cô hận không thể dâng cả bầu trời cho nó! Nếu lúc trước cô chịu quan tâm Đào Đào nhiều hơn một chút, thì con bé đã không đến mức cắt đứt quan hệ với nhà này! Đồ hồ ly tinh!”

Lý Dung Liên bị oan nặng, nhất thời cứng họng, không nói nổi một lời.

Giang Cẩm Vi không nhịn nổi, lên tiếng phản bác:

“Ba, nghe ông nói kìa! Cứ như mẹ là người ép Tô Đào rời khỏi nhà vậy! Lúc đó là ai đồng ý cho nó đi tòng quân? Không phải chính ông sao? Sao bây giờ lại quay qua trách mẹ tôi bất công?”

Tô Kiến Trà giận đến tím tái mặt mày:

“Chọc ngoáy, châm ngòi ly gián là giỏi nhất—”

Chưa nói hết câu, chuông cửa vang lên.

Cả phòng đột nhiên im lặng.

Tô Chính Lam, từ nãy giờ đứng ngoài cuộc, là người đầu tiên lên tiếng:

“Tôi ra mở cửa. Mọi người thu xếp cảm xúc lại đi.”

Cánh cửa mở ra.

Tô Đào bước vào, cao 1m78, khoác trên người bộ quân phục, theo sát sau lưng cô là Quan Tử Ninh—gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy áp lực.

Tư thế này khiến cả nhà họ Tô lặng ngắt như tờ.

Những bất mãn và oán giận vì bị cho leo cây ban nãy, giờ đây đều tan thành mây khói.

Tô Đào thản nhiên bước vào, tự mình ngồi xuống, giọng nói lạnh nhạt:

“Không cần ôn chuyện, nói thẳng vào vấn đề đi.”

Tô Chính Thanh định mở miệng ngay lập tức, hỏi thẳng có thể quyết định việc phân nhà ở Đào Dương không, nếu được thì xin ngay một suất, đang cần gấp.

Nhưng Tô Kiến Trà đã chặn lại trước.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Tô Đào, vẻ mặt đầy hối lỗi:

“Ba ba chỉ là nhớ con thôi. Trước đây đúng là ba làm không tốt, không quan tâm đến con nhiều. Dạo gần đây ba trằn trọc, ngủ không yên, cảm thấy day dứt vô cùng. Vì vậy mới nhờ Hạng Bân thúc thúc hẹn con một buổi gặp mặt, muốn hai cha con mình nói chuyện thẳng thắn. Nếu con có gì bất mãn, cứ nói, ba sai thì ba sửa.”

Thái độ này chỉ thiếu điều quỳ xuống nhận lỗi ngay tại chỗ.

Giang Cẩm Vi đứng một bên nghe mà suýt nữa phun nước bọt.

Ngay thẳng như Quan Tử Ninh cũng ngớ người một lúc, sau đó quay sang hỏi Tô Đào:

“Hắn là ba ruột của cô? Nhưng nhìn chẳng giống cô chút nào.

Xương sống mềm như vậy cũng có thể gập xuống được, đang cầu xin cô giúp chuyện gì to lớn lắm à?”

Tô Kiến Trà đỏ bừng mặt, lúc xanh lúc tím.

Tô Chính Thanh không nhịn được, cắt ngang:

“Cô nói thẳng đi, lời đồn bên ngoài có đúng không? Cô có quyền quyết định nhà ở Đào Dương không?”

Tô Đào ra vẻ ngạc nhiên:

“Mấy người nghe ai nói vậy? Hạng Bân à? Tôi chỉ tình cờ gặp ông ta một lần khi đến Đào Dương tìm bạn trai tôi thôi.

Ông ta có nhận nhầm người không? Hay là đã nhận chỗ tốt từ mấy người, sự việc chưa làm được mà đã vội lừa gạt?”

Thái độ và cách nói của cô chân thật đến mức ngay cả Quan Tử Ninh cũng suýt tin là thật.

Giang Cẩm Vi bật cười:

“Ba, con đã bảo rồi mà. Hạng Bân không phải người tốt.

Hơn nữa, ba có phải quá sốt ruột chuyện anh cả kết hôn nên lú lẫn rồi không? Tô Đào là do ba nuôi lớn, năng lực của cô ấy thế nào, ba còn không rõ à?”

Tô Chính Thanh cũng chợt nhận ra vấn đề:

“Ba, gọi điện ngay cho Hạng thúc thúc đi, hỏi cho ra chuyện này!”

Tô Kiến Trà bấm gọi ngay lập tức, nhưng… không thể kết nối.

Nhà họ Tô nhìn nhau, lập tức hiểu ra mọi chuyện—Hạng Bân đã cao chạy xa bay!

Tô Đào chống cằm, hứng thú hỏi:

“Mấy người đã cho ông ta bao nhiêu lợi ích vậy?”

Lời này khiến hai cha con họ Tô mặt mày tối sầm, xanh mét như gan lợn.

Lý Dung Liên cũng lau nước mắt, bắt đầu khóc lóc.

Giang Cẩm Vi xưa nay không ngại chuyện lớn, vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nói ngay:

“Cho hắn mười vạn đồng Liên bang, còn hứa hẹn sau khi anh cả kết hôn sẽ nhờ nhà vợ của anh cả giúp đỡ thăng chức cho Hạng Bân.”

Tô Đào có chút bất ngờ, mười vạn đồng Liên bang, cũng chịu chi ghê.

Trước đây sao mà keo kiệt với cô đến vậy—đến ăn, mặc cũng tính toán từng chút một.

Cái giường cô nằm hơn mười năm ẩm mục, sụp xuống, họ cũng không cho đổi, bắt cô tự tìm đồ lót vào để ngủ tạm.

Cô bị Tô Chính Thanh đổ nước lạnh giữa mùa đông, sốt cao suýt mất mạng, nhưng bệnh viện thì họ không chịu đưa đi, bắt cô tự chịu đựng cả tháng trời.

Họ ghét cô phiền phức, chê cô vô dụng, coi cô như gánh nặng.

Từng chuyện một, cả đời này Tô Đào không thể quên.

Cô đứng lên, lạnh nhạt nói:

“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi đây. Cũng vẫn câu nói cũ, đừng tìm tôi nữa. Tôi thấy mấy người vừa phiền vừa nghèo, cứ như ruồi muỗi, đuổi mãi không xong.”

Lời này độc như dao, Tô Kiến Trà sững sờ như bị sét đánh, môi run run không thốt nên lời.

Tô Chính Thanh thì giận dữ quát lớn:

“Tô Đào! Cô nói ai đó?! Đừng tưởng rằng ngủ với vài thằng đàn ông là có thể trèo lên đầu người khác! Đồ mặt dày! Sớm muộn gì cũng bị chơi chán rồi vứt bỏ thôi!”

Quan Tử Ninh không nói hai lời, trực tiếp đá thẳng một cước, giày bốt quân đội nghiến lên đầu Tô Chính Thanh:

“Nói sạch miệng chút đi. Tao đây có quyền cầm súng bắn người đấy, không ngại cho mày một viên, dùng óc mày rửa sạch cái mồm thối kia đâu.”

Tô Chính Thanh mặt cắt không còn giọt máu, hạ thân chợt cảm thấy ấm nóng—hắn sợ đến mức tè cả ra quần.

Tô Đào ghét bỏ quay mặt đi:

“Đi thôi.”

Quan Tử Ninh hừ lạnh, đá Tô Chính Thanh văng qua một bên, nghênh ngang đi theo Tô Đào.

“Những người đó thật sự là ba ruột, anh ruột của cô à?”

Tô Đào nhàn nhạt đáp:

“Ừ.”

“Đừng nhìn tôi như vậy, ai mà chẳng có vài ba người thân cặn bã.”

“Cũng phải.”

Nút Ninh bỗng nhớ ra:

“Khoan đã, vậy Hạng Bân kia thật sự ôm tiền bỏ trốn à?”

Tô Đào cười cười:

“Cô cũng tin thật hả? Máy truyền tin của hắn tôi thu rồi, nhốt hắn trong phòng, đợi tối về xử lý.”

Quan Tử Ninh ngẩn ra, sau đó không phục:

“Là cô diễn đạt quá giống! Mà tôi cũng không biết rõ tình hình. Mà này, bạn trai cô là ai thế? Sao tôi chưa nghe cô nói đến?”

Tô Đào khẽ ho một tiếng, còn ai vào đây nữa—vị thiếu tướng nào đó mà cô từng lôi ra chắn súng hai lần.

Quan Tử Ninh bám riết không tha, truy hỏi suốt dọc đường:

“Là ai? Quen lâu chưa? Ngọt ngào không? Mau khai thật đi!”

Tô Đào cạn lời, đến cửa chịu không nổi nữa, trực tiếp đẩy cô ra ngoài:

“Được rồi được rồi! Bạn trai tôi chính là lãnh đạo trực tiếp của cô—Thời Tử Tấn. Chúng tôi quen nhau lâu rồi. Cô—”

Bốn chữ “vừa lòng chưa” còn chưa kịp nói ra, Tô Đào đã trông thấy một bóng người quen thuộc.

Sầm Thiên Kiêu đứng đó, cầm máy truyền tin, ánh mắt kinh hãi nhìn cô.

Hắn xấu hổ chỉ chỉ máy truyền tin:

“Tôi… đang gọi điện với lão đại đây…”

Hết Chương 28: Nam Nhân Của Ta Là Lãnh Đạo Trực Tiếp Của Ngươi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    thienlong

    Mk vừa ck ad chek giúp mình với

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc fanpage để được CTV hỗ trợ nhanh hơn ạ. https://www.facebook.com/truyenhomnay/

  2. Cấp 1

    hangle1

    M ck r, ad duyệt cho m nhé

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc fanpage để được CTV hỗ trợ nhanh hơn ạ. https://www.facebook.com/truyenhomnay/

  3. Cấp 1

    linhvu1

    ID 5245 vừa ck ad duyệt cho e cái nha

  4. Cấp 1

    riaraq

    Bộ này 7 pha lê 1 chương mà dịch k mượt vậy nè 🙃

    1. Cấp 1

      Quỳnh Cà Tưng

      Xin lỗi bạn. Có gì để mình kiểm tra lại nhé! Cảm ơn bạn đã ủng hộ

Trả lời

You cannot copy content of this page