Chương 1: Rời nhà
28/03/2025
Chương 2: Người bao thuê nghèo nhất lịch sử
28/03/2025
Chương 3: Vị Khách Nửa Đêm
28/03/2025
Chương 4: Súng bắn chim đổi pháo
28/03/2025
Chương 5: Áo Cơm Cha Mẹ Thời Tử Tấn
28/03/2025
Chương 6: Khoản thu đầu tiên lên đến vạn đồng
28/03/2025
Chương 7: Bữa Sáng & Kinh Doanh
28/03/2025
Chương 8: Ghen Ghét Giang Cẩm Vi
28/03/2025
Chương 9: Sầm Lão Nhị – Bìa Cứng Giữa Nhân Gian
28/03/2025
Chương 10: Từ Nay Về Sau, Ta Cùng Ca Ca Sẽ Làm Chủ Cho Ngươi
28/03/2025
Chương 11: Quảng Cáo Cho Thuê
28/03/2025
Chương 12: Hương vị nhân tình
28/03/2025
Chương 13: Cháy
28/03/2025
Chương 14: Máy bán Bữa Sáng Bị Nghiền Nát
28/03/2025
Chương 15: Nhà ăn nhỏ
28/03/2025
Chương 16: Chết Cũng Không Tiếc
28/03/2025
Chương 17: Mẹ ta nói ngươi là người tốt
28/03/2025
Chương 18: Chân tình đổi chân tình
28/03/2025
Chương 19: Thăng Cấp Một Phòng Một Sảnh
28/03/2025
Chương 20: Trợ lý
28/03/2025
Chương 21: Biến Dị Tang Thi Trà Trộn Vào Căn Cứ
28/03/2025
Chương 22: Tô lão bản đối với chúng ta rất tốt
28/03/2025
Chương 23: Có việc tìm ta liền tốt
28/03/2025
Chương 24: Tiệm tạp hóa của Tô Đào
28/03/2025
Chương 25: Thời Thiếu Tướng Ngài Thay Đổi
28/03/2025
Chương 26: Nữ Chủ Nhà Tàn Nhẫn Độc Ác
28/03/2025
Chương 27: Nữ Chủ Nhà – Viên Đạn Bọc Đường
28/03/2025
Chương 28: Nam Nhân Của Ta Là Lãnh Đạo Trực Tiếp Của Ngươi
28/03/2025
Chương 29: Lại Một Lần Tận Thế
28/03/2025
Chương 30: Ta ca đi trước, khiến ta xem trọng ngươi
28/03/2025
Chương 31: Đứa Bé Rách Nát
28/03/2025
Chương 32: Quy hoạch đất đai và thiết kế
28/03/2025
Chương 33: Thô Lỗ Một Chút
28/03/2025
Chương 34: Ta Muốn Hưởng Phúc Lạc
28/03/2025
Chương 35: Lý tưởng gia viên của Tô Đào
28/03/2025
Chương 36: Quà của Thời Tử Tấn
28/03/2025
Chương 37: Mè Đen Mè Trắng Đều Là Hạt Mè Tốt
28/03/2025
Chương 38: Không có Đông Dương, Đào Dương cũng chỉ là một con thuyền đơn độc (Hai chương hợp nhất)
28/03/2025
Chương 39: Ở Đào Dương, Ta Định Đoạt
28/03/2025
Chương 40: Ba Suất, Một Cái Cũng Không Cho Ngươi
28/03/2025
Chương 41: Toà nhà văn phong ở Đào Dương Bất Ngờ Mọc Lên
28/03/2025
Chương 42: Đông Khu – Cố Minh Trì
28/03/2025
Chương 43: Hắn Thật Sự Rất Mong Đợi
28/03/2025
Chương 44: Tiệc BBQ tại sân phơi Đào Dương
28/03/2025
Chương 45: Xua Đuổi Kẻ Lừa Đảo, Hủy Dung, Bắt Cóc – Hóa Ra Đào Dương Là Như Vậy
28/03/2025
Chương 46: Trong ấn tượng của nàng, Thời Tử Tấn là…
28/03/2025
Chương 47: Quyết Định Nhanh Chóng
28/03/2025
Chương 48: Đôi Mắt Khiến Người Khiếp Sợ
28/03/2025
Chương 49: Đài truyền hình Đông Dương thực sự có ý bôi nhọ
28/03/2025
Chương 50: Thực Đường Lại Có Thứ Tốt – Mai Lão Thèm Ăn
28/03/2025
Chương 51: Mới bao lâu không gặp mà đã không nhận ra ta?
28/03/2025
Chương 52: Ngươi cảm thấy Thiếu tướng có gì đó không ổn sao?
28/03/2025
Chương 53: Ta có thể sờ ngươi không?
28/03/2025
Chương 54
28/03/2025
Chương 55: Cố lão bản, ngươi tính toán thật khéo!
28/03/2025
Chương 56: Ta chỉ có chút thành ý này, các ngươi muốn thì ta cho
28/03/2025
Chương 57: Quân khuyển Tuyết Đao
28/03/2025
Chương 58: Tô lão bản cũng có lúc thiếu tiền
28/03/2025
Chương 59: Xúi Giục Tỷ Muội
28/03/2025
Chương 60: Đừng Dại Khiêu Chiến Giới Hạn Của Tô Lão Bản
28/03/2025
Chương 61: Tô Lão Bản Lần Đầu Hợp Tác – Chúc Mừng!
28/03/2025
Chương 62: Bác sĩ Trọng bước vào “Đại Quan Viên”
28/03/2025
Chương 63: “Nếu còn dám gây chuyện ở Đào Dương, ta vẫn sẽ bắt các ngươi trở về như lần này.”
28/03/2025
Chương 64: Trọng Bác Sĩ – “Diệu Thủ Hồi Xuân”
28/03/2025
Chương 65: Ông chủ của ngươi vĩnh viễn họ Cố, không phải họ Tô
28/03/2025
Chương 66: Ở Đào Dương, ngươi chỉ là một bệnh nhân được chăm sóc cẩn thận cả đời
28/03/2025
Chương 67: Tuyết Đao sẽ thay ngươi chặn một đòn chí mạng – Đó là sứ mệnh của nó
28/03/2025
Chương 68: Đáp Ứng Rồi, Ngươi Chính Là Người Của Ta
28/03/2025
Chương 69: Tàn Thì Về Đào Dương Dưỡng Lão, Ngươi Ở Bên Giường Hầu Hạ
28/03/2025
Chương 70: Đào Tử tỷ tỷ, ta nhất định sẽ làm việc thật tốt, tuyệt đối không phụ lòng Đào Dương
28/03/2025
Chương 71: Kết Thân Với Đào Dương, Ôm Chặt Đùi
28/03/2025
Chương 72: Không Gian Dị Năng Giả – Lâm Phương Tri
28/03/2025
Chương 73: Lời dặn dò của khách thuê với nữ chủ nhà
28/03/2025
Chương 74: Là đồng đội hợp tác, ngươi có phải đã vượt quá giới hạn hay không?
28/03/2025
Chương 75: Một đứa trẻ xinh đẹp
28/03/2025
Chương 76: Tuyết Đao Sủa
28/03/2025
Chương 77: Tô Đào Chỉ Là Muốn Tìm Một Người Đàn Ông Tốt
28/03/2025
Chương 78: Đừng ăn nữa, ta cầu ngươi
28/03/2025
Chương 79: Ăn nhiều một chút đường, quên đi khổ cực trước kia
28/03/2025
Chương 80: Tô lão bản – Thành hay bại, ta cùng ngươi gánh vác
28/03/2025
Chương 81: Chỉ Có Người Đào Dương Không Lo Thiếu Ăn
28/03/2025
Chương 82: Mộc Hệ Dị Năng Giả – Đào Dương Gieo Trồng Viên Chính Thức Bắt Đầu
28/03/2025
Chương 83: “Phí phạm của trời”
28/03/2025
Chương 84: Đào Dương – Cái tên chưa từng nghe qua, có lẽ điều kiện không mấy tốt
28/03/2025
Chương 85: Quân phiệt Thủ An – Kẻ Coi Tài Như Mạng
28/03/2025
Chương 86: Huyết Quang Tai Ương
28/03/2025
Chương 87: Là Ai làm?
28/03/2025
Chương 88: Càn Quét Báo Thù
28/03/2025
Chương 89: Chúng Ta Chuyển Nhà, Dọn Đến Đào Dương
28/03/2025
Chương 90: Thành công kích hoạt nhiệm vụ ẩn
28/03/2025
Chương 91: Quản lý mới tại Bàn Liễu Sơn
28/03/2025
Chương 92: Xây dựng lữ quán Bàn Liễu Sơn
28/03/2025
Chương 93: Quấy rầy, ta đi đây
28/03/2025
Chương 94: Bùi Đông linh hồn khảo vấn Đào Dương hảo vẫn là đông khu hảo
28/03/2025
Chương 95: Triển vọng Lam Đồ
28/03/2025
Chương 96: Tiểu tặc hoành hành, theo dõi có tác dụng
28/03/2025
Chương 97: Khách thuê ở Đào Dương hoàn toàn tín nhiệm Tô Lão Bản
28/03/2025
Chương 98: Khi Tử Nguyệt lo lắng về chuyện cả đời của ca ca.
28/03/2025
Chương 99: Cố Minh Trì thực sự sẽ dùng tiền để giải quyết vấn đề.
28/03/2025
Chương 100: Mẹ con chụp ảnh chung, ký ức về quá khứ của Liễu Phán Phán.
28/03/2025
Chương 101: Tô Đào hiện tại đã là trụ cột tinh thần lớn ở Đào Dương
28/03/2025
Chương 102: Dùng cả sinh mệnh để bảo vệ tòa thành phía sau.
28/03/2025
Chương 103: Nếu ta có thể tồn tại, nhất định sẽ tận tâm tận lực vì Đào Dương.
28/03/2025
Chương 104: Giết đồng bào của ta, hủy thành trì của ta, các ngươi sẽ phải trả giá!
28/03/2025
Chương 105: Đào Dương hiện tại có phòng trống không?
28/03/2025
Chương 106: Cố lão bản, ngài không khỏi quá tín nhiệm tôi
28/03/2025
Chương 107: Mèo cũng có thể thức tỉnh dị năng sao?
28/03/2025
Chương 108: Ta Muốn Đánh Cược Một Lần, Tô Lão Bản Đừng Làm Ta Thua
28/03/2025
Chương 109: Hắn nhất định phải sống sót để gặp lại Tô Đào
28/03/2025
Chương 110: Một loại hạnh phúc khác
28/03/2025
Chương 111: Trong mắt chỉ có Đào Tử tỷ tỷ
28/03/2025
Chương 112: Nghĩ cách cứu viện thành công
28/03/2025
Chương 113: Trạm Tiếp Viện Bàn Liễu Sơn Khai Trương Đại Cát
28/03/2025
Chương 114: Tô lão bản mong ngôi sao, mong ánh trăng, mong dị năng
28/03/2025
Chương 115: Thoái Tô
28/03/2025
Chương 116: Thiếu tướng đại nhân, ngài quả nhiên là người một nhà
28/03/2025
Chương 117: Quan Tử Ninh về đơn vị
28/03/2025
Tô Đào dứt khoát vung tay, hoa rơi tán loạn.
Lý Liên Dung vậy mà cam lòng để Giang Cẩm Vi dọn ra ngoài sống, thật hiếm thấy.
Không biết cuộc sống quân ngũ của nàng ta thế nào.
Tô Đào không ngờ mình sẽ sớm biết được chuyện đó. Trong bữa tối lảm nhảm của Đảng Hưng Ngôn, hắn vừa ăn vừa phàn nàn:
“Cô ta không chịu an phận, được giao nhiệm vụ thu gom trang bị của người đã khuất, vậy mà sợ đến mức lao thẳng đến chỗ ba vị lão đại. Kết quả bị một cú đá bay thẳng ra ngoài.”
Tô Đào giật giật khóe miệng.
Sầm Thiên Kiêu cũng tiện tay mua chút đồ mang đến:
“Tô chủ nhà, chỗ này của ngươi thay đổi lớn thật đấy, ta mới bước vào suýt chút nữa không nhận ra.”
Tô Đào hỏi:
“Lần này các ngươi trở về có thể ở lại bao lâu?”
Nói xong, ánh mắt nàng dừng trên người Thời Tử Tấn.
Vốn dĩ hắn định nói rằng mình không yên tâm, ngày mai sẽ theo tổ đặc nhiệm quay lại hiện trường. Nhưng khi chạm vào ánh mắt Tô Đào, hắn lại không thốt nên lời. Lời đã đến đầu lưỡi nhưng đột ngột chuyển hướng, biến thành:
“Ba ngày đi.”
Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải ngày mai đi ngay, tâm trạng tốt hẳn lên:
“Hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta mới mua một cái máy chơi game, ngày mai cùng nhau chơi đi.”
TV nàng đã xem chán, lục tung cửa hàng trang trí nhà cửa mới tìm được một bộ máy chơi game. Bộ nhớ trong có hơn một trăm trò chơi nhỏ, kèm theo bốn tay cầm, rất thích hợp để chơi cùng nhau.
Nhìn bộ dạng háo hức như trẻ con của nàng, Thời Tử Tấn không nhịn được bật cười.
Chỉ là ngày hôm sau, Tô Đào căn bản không có thời gian chơi game, bởi vì Tưởng Trạch bị nhóm khách thuê nhiệt tình của nàng hợp sức nhốt vào bao tải rồi lôi ra cửa.
Nhìn thấy Mạnh Hiểu Bác quăng một thứ xuống đất – bao tải đang giãy giụa phát ra tiếng rên rỉ, rõ ràng là một người bên trong – Tô Đào trợn tròn mắt.
“Các ngươi định làm gì đây?”
Dẫn đầu nhóm người đang trói bao tải chính là Hình Thư Ngữ – quân sư quạt mo của cả bọn.
Lư Đào và đám người của hắn thì phụ trách phần động tay động chân.
Bạn gái của Mạnh Hiểu Bác, Dương Cúc, đứng bên cạnh tức giận phun một bãi nước bọt xuống kẻ bị trói: “Tên cặn bã này, còn dám giở trò trả đũa, ác nhân lại đi cáo trạng trước, ta muốn cho hắn biết hậu quả của việc vu khống bừa bãi. Đóng cửa, thả Hiểu Bác ra!”
Mạnh Hiểu Bác lập tức nhe răng, giơ nắm đấm to như bao cát lên.
Tô Đào giật mình hồn bay phách lạc: “Dừng tay! Một đấm này của ngươi xuống là đập người tàn phế mất! Thả hắn ra, giáo huấn hai câu là được rồi.”
Lư Đào hoạt động cổ tay: “Để ta, ta sức nhỏ, đánh không chết người đâu.”
Nói rồi liền tung một trận đấm đá.
Người bị trói trong bao tải co quắp như con tôm, Tưởng Trạch cũng không dám dùng dị năng, sợ rằng chưa kịp thiêu địch nhân thì mình đã bị đốt cháy trước.
Khi bao tải vừa hé mở, miệng hắn lập tức bật ra những lời cầu xin, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Ta thật sự biết sai rồi! Các vị đại gia tha cho ta đi! Ta thề, nếu còn dám bén mảng đến Đào Dương nửa bước, ta chính là heo, là chó! Cả nhà ta đều bị tang thi moi ruột!”
Tô Đào lập tức ngắt lời hắn: “Đủ rồi, cút nhanh đi.”
Hình Thư Ngữ hả giận, cũng không làm khó thêm, dùng tiểu đao cắt đứt dây thừng trói tay hắn: “Biến đi!”
Tưởng Trạch mặt mũi bầm dập, lăn bò chạy mất, ngay cả đầu cũng không dám ngoảnh lại.
Thời Tử Tấn chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, bật cười khẽ: “Tô lão bản thu phục được lòng người không ít đấy.”
Tô Đào lắc đầu: “Ta chỉ là chân thành đổi lấy chân thành mà thôi. Ta hy vọng bọn họ sống tốt, bọn họ tự nhiên cũng sẽ mong Đào Dương tốt lên.”
Nụ cười trên môi Thời Tử Tấn chậm rãi thu lại: “Nếu một ngày nào đó, có người trong số họ phản bội ngươi thì sao?”
Tô Đào nhìn thẳng vào mắt hắn: “Phản bội thì đã sao? Ta vẫn sẽ làm tròn trách nhiệm của một chủ nhà trọ, vẫn sẽ quan tâm đến từng khách thuê của mình. Ngài thiếu tướng, chẳng phải ngài cũng giống vậy sao? Ngài bảo vệ biết bao người, trong đó chắc chắn cũng có kẻ không lương thiện, chẳng lẽ vì thế mà ngài từ bỏ sự nghiệp của mình à?”
Thời Tử Tấn thoáng sững sờ, rồi bất giác nở nụ cười, đôi mắt phượng dài khẽ nheo lại: “Tô lão bản nói có lý.”
Tô Đào nhướng cằm: “Đi chơi game với ta không?”
“Nếu được lập đội với ngươi, ta đi ngay.”
Tô Đào dành hai đêm cuối cùng để xác định danh sách 15 khách thuê, sau đó gửi thông báo cho từng người, yêu cầu trong vòng ba ngày đến Đào Dương để đăng ký.
Cùng lúc đó, thời hạn thuê nhà ngắn ngày của Tử Nguyệt cũng đã đến. Dựa theo mong muốn của cô bé, Tô Đào mua một chiếc giường đơn mới, đi kèm đệm mềm, chăn, thảm màu vàng nhạt theo bộ ba món, thêm cả một tấm thảm lông cừu mềm mại.
Bên cạnh giường là bàn học mà cô bé luôn ao ước, kèm theo ghế xoay. Đối diện có một kệ chuyên dụng để sách vở.
Phòng tắm được phân khu bằng vách ngăn màu trắng, bổ sung thêm một kệ ba tầng để đựng đồ dùng cá nhân. Vòi sen cũng được thay mới bằng loại pha lê cầu vồng, giúp tách biệt khu vực ướt và khô.
Sau khi hoàn thiện, chi phí trang trí gần bằng một phòng đơn xa hoa của Sầm Thiên Kiêu.
Tối muộn, Tử Nguyệt tan học về, mở cửa ra thấy căn phòng mới tinh, liền phấn khích cởi giày nhảy lên giường, rồi chân trần chạy khắp nơi, vội vàng đặt cặp sách và đồ đạc lên bàn học mới.
“Đào Tử tỷ tỷ, tỷ thật tuyệt vời! Muội thích phòng này lắm! Ngày mai muội sẽ rủ bạn học đến nhà chơi!”
Nhìn cô bé vui vẻ như vậy, lòng Tô Đào cũng cảm thấy thỏa mãn: “Vậy rủ thêm mấy bạn nữa đi, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho các ngươi.”
“Được ạ!” Tử Nguyệt hào hứng gọi điện thoại cho bạn, không thể chờ thêm một giây nào.
Thời Tử Tấn tựa vào cửa, cười nói với Tô Đào:
“Cảm ơn ngươi, đã lâu rồi Tử Nguyệt mới vui như vậy. Từ nhỏ, muội ấy chưa từng có phòng riêng. Trước đây sống nhờ nhà họ hàng, phải ở chung với biểu tỷ, ngay cả bàn học cũng phải dùng chung, thường xuyên không có chỗ để sách vở.”
Tô Đào chạnh lòng, nhớ lại những ngày còn ở nhà họ Tô, cô cũng phải chạy theo Giang Cẩm Vi để xin dùng nhờ bàn học một lát. Bình thường, cô chỉ có thể lật nệm lên, nằm sấp trên giường làm bài tập.
Cô hy vọng Đào Dương ngày càng phát triển, để nhiều người hơn có không gian và tài sản riêng của mình.
“Bên ngươi còn phòng trống không? Tốt nhất là ở được ba người.” Thời Tử Tấn bỗng hỏi.
Tô Đào lắc đầu: “Tạm thời thì không, nhưng có lẽ sắp tới sẽ có.”
Chỉ cần đợt khách thuê tiếp theo thanh toán tiền thuê đầu tháng, cô sẽ có đủ tiền nâng cấp lên cấp 3. Khi đó, cô có thể mở khóa một căn hộ một phòng một sảnh, đủ cho ba người ở.
Thời Tử Tấn gật đầu: “Vậy đến lúc đó giữ giúp ta một phòng. Tỷ tỷ của Hổ Tử dẫn theo hai đứa nhỏ, đang tìm chỗ ở. Nhìn qua nhìn lại, vẫn thấy nơi này của ngươi là thích hợp nhất. À, mai chúng ta định tiễn Hổ Tử một đoạn, ngươi có muốn đi không?”
“Tất nhiên rồi!” Tô Đào lập tức đồng ý.
Hôm sau, cô và Tử Nguyệt thu dọn xong, rồi cùng nhau lên xe quân khai hoang đến nghĩa trang liệt sĩ Đông Dương.
Sau mạt thế, đất đai trở nên quý giá, đến người sống còn khó tìm chỗ ở, huống hồ là người chết.
Những người bình thường qua đời hầu hết bị đưa ra khỏi căn cứ. Chỉ có những liệt sĩ như Trang Hổ được hỏa táng, lưu lại một ít tro cốt đặt trong hộp đen, đưa vào nghĩa trang.
Đứng trước nghĩa trang, Tô Đào nhìn những hàng hộp đen san sát, chật kín đến mức khó đặt chân. Người đến viếng thưa thớt, ai nấy đều lặng lẽ cúi đầu.
Cô cảm thấy lòng trĩu nặng, cùng mọi người đặt tro cốt của Trang Hổ vào vị trí của anh, lặng lẽ lắng nghe người chủ trì thuật lại cuộc đời anh.
You cannot copy content of this page
Bình luận