Danh sách chương

Ta Làm Kế Tỷ Của Đệ Đệ Bệnh Kiều

Chương 9: Kế tỷ, sau này ta sẽ cùng tỷ kiếm tiền được không

Bữa tối lại do Ôn Tự Cẩm nấu.

 

Nam nhân kia đã mang gạo và bột mì đến, Trương Thúy Hương cũng lấy ra được mười mấy đồng tiền lẻ mua ít dầu và rau, Ôn Tự Cẩm làm một bữa mì thịnh soạn.

 

Mọi người ăn uống no nê.

 

“Đợi kiếp sau có tiền, ta sẽ thêm hết những thứ ngon vào, ăn món mì sang trọng nhất.” Tần Nham ôm bát không chịu buông.

 

Ôn Tự Cẩm cười: “Không cần đợi kiếp sau, một thời gian nữa là ăn được rồi.”

 

“Sao cơ?” Trương Thúy Hương và Tần Nham cùng ngạc nhiên.

 

Ôn Tự Cẩm đặt bát đũa xuống, lau miệng: “Ta phải bắt đầu kiếm tiền rồi.”

 

Không chỉ vì mấy đứa đệ muội không thể gửi đi, nàng cũng cần ăn uống, cần sinh tồn.

 

Kiếm tiền thật sự là điều không thể tránh khỏi.

 

Là một người đam mê ẩm thực, cách kiếm tiền, phương pháp kiếm tiền, nàng có vô số cách.

 

Nhưng Ôn Tự Cẩm gặp một khó khăn mà mọi người khởi nghiệp ban đầu đều gặp phải – Nàng không có vốn khởi nghiệp, một đồng cũng không hề có.

 

Nếu là lúc bình thường, có thể tìm ít rau dại hoặc ít sản phẩm trên núi để bán.

 

Nhưng bây giờ đang thời kỳ đói kém, những thứ có thể ăn đã sớm bị lấy sạch, làm sao còn sót lại gì cho nàng được.

 

Khéo tay đến đâu cũng không thể làm ra bữa ăn nếu không có nguyên liệu, không có tiền thì dù là anh hùng cũng khó mà làm gì.

 

Đêm khuya, Ôn Tự Cẩm đi qua đi lại trước cửa tiểu viện.

 

Yến Nguyệt Sênh không biết từ khi nào đã tập tễnh bước tới, nhìn kế tỷ đã thay đổi rất nhiều, hắn hạ giọng nói: “Minh Lãng đã kể hết cho ta.”

 

Ôn Tự Cẩm quay đầu lại, ngơ ngác một lúc: “Kể hết rồi à, ngươi nghĩ thế nào? Có muốn quay về nhà họ Yến không?”

 

Đáp lại nàng chỉ là tiếng nắm đấm đập mạnh vào cửa gỗ.

 

Ôn Tự Cẩm giật mình, vỗ vỗ trán.

 

Tiểu tử què này, tuy nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ thật phức tạp.

 

Rõ ràng Yến Minh Lãng chưa kể gì, nhưng hắn cố ý nói như vậy để dụ Ôn Tự Cẩm, và nàng đã bị lừa.

 

Haiz…

 

“Ta biết mà, nhà họ Yến đã bỏ rơi bọn ta.” Yến Nguyệt Sênh bỗng nhiên cười một cách gượng gạo, dưới ánh trăng mặt hắn tái nhợt, cả người toát lên vẻ kỳ quái khó lường: “Nãi nãi và gia gia luôn coi chúng ta là gánh nặng, giờ cuối cùng cũng bỏ rơi, làm sao mà muốn chúng ta quay về.”

 

Ôn Tự Cẩm không biết phải nói gì.

 

Nàng không có gia đình, chỉ có một người bằng hữu thân thiết sống nương tựa lẫn nhau, không có nên cũng chưa từng trải qua cảm giác bị bỏ rơi, không biết đồng cảm như thế nào.

 

“Đây là lần thứ hai rồi, nhà họ Yến và những người khác, cuối cùng cũng không khác gì nhau.” Thiếu niên mười tuổi mím chặt môi, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa đựng vô số cảm xúc.

 

Ôn Tự Cẩm ở bên chăm chú nhìn, chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngây thơ đúng với tuổi của mình.

 

“Kế tỷ, sau này đệ sẽ kiếm tiền cùng tỷ được không?”

 

Hắn mới mười tuổi, lại bị què một chân, việc nặng không làm được, việc nhẹ cũng chưa chắc đã làm tốt.

 

Nói thì hay ho, thực ra chỉ là một cách thăm dò mà thôi.

 

Yến Nguyệt Sênh đang thử xem, liệu kế tỷ này có muốn bỏ rơi họ hay không?

 

Dù biết nàng rất kỳ lạ, có những bí mật riêng, nhưng hắn không quan tâm, chỉ quan tâm là liệu có bị bỏ rơi nữa hay không?

 

Ôn Tự Cẩm thực ra vốn có ý định đưa bọn trẻ về nhà rồi rời đi, sau này tự do tự tại.

 

Nhưng bây giờ bọn trẻ không thể đưa về, thậm chí còn ỷ lại vào nàng.

 

Nàng nhắm mắt, trầm ngâm một lúc.

 

Ôn Tự Cẩm không biết khoảnh khắc suy tư này đã gây ra bao nhiêu sóng gió trong lòng Yến Nguyệt Sênh, nàng chỉ suy nghĩ về cuộc sống cô độc trước đây của mình, rồi nghĩ đến cảm giác có người bên cạnh thật ra cũng không tệ.

 

“Vậy thì… được thôi.” Cuối cùng, nàng nói ra hai chữ này.

 

Sau khi đuổi tiểu tử lắm tâm tư đi ngủ, Ôn Tự Cẩm lại đi vòng quanh bên ngoài.

 

Trước đây không có ý định gắn bó lâu dài với bọn trẻ, gặp vấn đề cũng chỉ là qua loa cho xong, nhưng từ giờ nếu muốn sống lâu dài, có một số bí mật vẫn cần phải được giấu kín.

 

Sau khi suy nghĩ rõ ràng về trước và về sau, lòng nàng an tâm trở lại, quay về phòng nghỉ ngơi.

 

Trong thời buổi này, gặp phải thiên tai, những người chịu khổ luôn là tầng lớp dân chúng thấp nhất, những người sống bằng nghề nông.

 

Vì vậy, phần lớn những người chạy nạn là dân từ các huyện nhỏ, các thôn xã trực thuộc.

 

Như Minh Dương huyện trực thuộc An Dương quận, Tịch Dương trấn của huyện, hầu như mọi người đều đã chạy sạch.

 

An Dương quận là một thành trì lớn, tuy cũng có người nghèo, nhưng kẻ có tiền còn nhiều hơn, vật tư coi như cũng đầy đủ, chưa đến mức phải ăn cỏ dại hay vỏ cây.

 

Tất nhiên, những thứ có thể ăn trên mặt đất cũng chắc chắn không còn.

 

Vì vậy, chỉ còn lại những thứ chôn dưới đất là có thể nghĩ tới.

 

Rạng sáng, Ôn Tự Cẩm đã mang theo một cái xẻng ra ngoài.

 

Nàng là muốn đi tìm báu vật ở dưới đất.

 

Yến Nguyệt Sênh để thực hiện được lời hứa của hắn, lê lết đi theo sau bằng đôi chân què, Ôn Tự Cẩm liền giao cho hắn nhiệm vụ cầm một cái giỏ nhỏ để mang.

 

Kết quả là hai đứa nhỏ còn lại không chịu ngồi yên.

 

Yến Minh Lãng lấy hết can đảm nói ra quan điểm của bản thân: “Nếu huynh ấy chân tay không tiện cũng có thể đi làm thì hà cớ gì một người khoẻ mạnh như đệ lại phải ở nhà?”

 

Ôn Tự Cẩm nhìn chiều cao của cậu bé chỉ vừa đủ một mét, gương mặt hơi nhíu mày một chút.

 

Yến Thủy Linh cũng chạy tới, nịnh hót cười: “Tỷ tỷ, muội cũng muốn đi cùng tỷ, không muốn ở nhà một mình đâu.”

 

Thôi được rồi, tất cả đều đi vậy.

 

Hết Chương 9: Kế tỷ, sau này ta sẽ cùng tỷ kiếm tiền được không.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Hang@2002

    Dịch thêm đi dịch giả ơi

  2. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

  3. Cấp 1

    Hang@2002

    Truyện k dịch nữa à. Sao lại để đọc giả đọc nửa chừng vậy chứ

  4. Cấp 1

    Trương Ngân Hằng

    Truyện đã hoàn mà sao mãi chưa dịch ra chương mới vậy ạ

  5. Cấp 1

    Trương Ngân Hằng

    Bh ra chương mới vậy

Trả lời

You cannot copy content of this page