Danh sách chương

Nước sôi dùng để nhào bột cũng phải là nước đã nấu rau dền đỏ.

 

Màu tím này tuy không đậm như màu của khoai lang tím, nhưng cũng rất bắt mắt và đẹp.

 

Màu tím nhạt, màu vàng nhạt, màu trắng tinh.

 

Ba khối bột đặt trên bàn, chưa bắt đầu chế biến đã thu hút ánh nhìn của mấy đứa trẻ.

 

Khi Ôn Tự Cẩm nhào khối bột thành những dải dài, rồi cắt thành miếng nhỏ bằng ngón tay cái, mấy đứa trẻ không nhịn được thốt lên khen ngợi.

 

Làm sao có thể phối màu đẹp đến vậy.

 

Bột trắng pha chút màu tím, bột tím lại có màu vàng, kết hợp lại vừa lấp lánh vừa không chói mắt, là loại phối màu khiến người ta nhìn vào đã thèm ăn.

 

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

 

Khi Ôn Tự Cẩm dùng nước nóng luộc những viên bột cho đến khi nổi lên, rồi vớt ra để vào bát, thêm nước đường, từng viên bột xung quanh trong suốt, bên trong đậm đà, kèm theo hương thơm ngọt ngào, khiến người ta không thể không thèm thuồng.

 

“Mọi người đến nếm thử đi.” Ôn Tự Cẩm không hẹp hòi, múc cho mỗi đứa trẻ một bát.

 

Nước đường đã được để nguội từ trước, đổ vào bát, thêm chút táo đỏ khô và lạc nghiền, một phần tráng miệng nhỏ đã hoàn thành.

 

Hiện tại, nó vẫn còn hơi ấm.

 

Lần đầu tiên cắn vào, chỉ cảm thấy ấm mềm ngọt ngào, nhai vài miếng, nhiệt độ giảm xuống, lại thấy dai dai sần sật, nhai thêm vài cái nữa, nuốt xuống bụng, cảm giác dễ chịu lan tỏa từ miệng xuống tận đáy lòng.

 

Viên khoai thì không có vị, nước đường ngọt nhẹ, táo đỏ khô chua chua, lạc thì thơm bùi.

 

Ăn riêng từng thứ không thể gọi là ngon, nhưng khi kết hợp lại, cảm nhận sự hòa quyện trong miệng, nhai, nghiền, thì hương vị đó thực sự khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.

 

“Ngon, ngon thật, thật sự rất ngon.” Tần Nham ôm chặt bát, nước mắt gần như trào ra.

 

Ngay cả trước khi có nạn đói, cô nhóc cũng chưa từng ăn thứ gì ngon như thế này.

 

“Tỷ tỷ làm món gì cũng ngon, Thủy Linh thích ăn, cả đời cũng thích ăn.” Cô bé không ngớt lời khen ngợi, như thể lời khen chẳng tốn tiền.

 

Ôn Tự Cẩm không nhịn được cười, múc thêm một muỗng cho cô bé.

 

Cô bé ăn càng thêm vui vẻ.

 

Khi đã no nê, Tần Nham đi dọn dẹp bát đũa, Ôn Tự Cẩm nhìn ba bát chè khoai dẻo còn lại mà trầm ngâm.

 

Một bát để lại cho Trương Thúy Hương, còn hai bát… thì tặng làm ơn đi.

 

“Nhà mình có hộp đựng thức ăn không?” Ôn Tự Cẩm hỏi.

 

Tần Nham đang rửa bát, không phản ứng kịp.

 

Yến Nguyệt Sênh bên cạnh nhíu mày: “Tỷ định đem thứ này tặng cho ai?”

 

Hoặc có thể nói, ai có thể khiến Ôn Tự Cẩm bỏ công sức xay bột sắn, làm thành viên, nấu chín rồi mang tặng.

 

Chẳng lẽ, là người nhà họ Yến?

 

Nhưng nhanh chóng, Yến Nguyệt Sênh lại gạt bỏ ý nghĩ đó.

 

Kể từ khi trải qua nạn đói và chạy loạn, kế tỷ đột nhiên không nhắc đến nhà họ Yến nữa, thậm chí còn rất thờ ơ với nhà họ Yến.

 

Yến Nguyệt Sênh tự dưng chắc chắn, kế tỷ bây giờ còn không ưa nhà họ Yến hơn cả mình, nên càng không thể là đưa thức ăn cho nhà họ Yến.

 

Vậy thì có thể là ai?

 

Tiểu viện này là tạm thời thuê, trang trí cực kỳ đơn giản, chăn màn cũng mua loại rẻ nhất, thậm chí còn không bằng quán trọ bình thường.

 

Có cái cối xay đá là do chủ nhà trước để lại vì tốt bụng.

 

Muốn tìm một hộp đựng thức ăn, hoàn toàn không có khả năng.

 

Nhưng người sống thì không thể bị bí đến chết, người thông minh càng không thể.

 

Ôn Tự Cẩm tìm một cái giỏ nhỏ đáy bằng, đặt chè khoai dẻo vào, rồi dùng vải che lại.

 

Hoàn hảo tuyệt đối.

 

Chỉ là, trông có hơi giống những bà mẹ thời chiến tranh trong phim đem đồ ăn ra mặt trận.

 

Nếu đội thêm cái khăn, không nói giống mà phải là y hệt.

 

“Đại mẹ” Ôn Tự Cẩm khẽ nhếch mép, xách giỏ lên và bước ra ngoài.

 

Trương Thúy Hương đã ra ngoài lần nữa, trong nhà chỉ còn mấy đứa trẻ.

 

Tần Nham hôm nay đã chạy đi một chuyến rồi.

 

Yến Nguyệt Sênh nhìn hai đứa nhỏ còn lại, không do dự đứng lên dù chân bị tật.

 

“Tỷ, ta đi cùng với tỷ.”

 

Ôn Tự Cẩm đang mở cửa, nghe vậy quay đầu lại, liếc nhìn chân của hắn.

 

Ý ngoài lời: Ngươi có đi nổi không?

 

Gương mặt tái nhợt của Yến Nguyệt Sênh thoáng ửng đỏ, hắn chưa bao giờ cảm thấy chân mình tật là vấn đề, nhưng lúc này lại có chút ghét nó: “Dù cho cả hai chân ta đều tật, ta vẫn có thể đi theo tỷ.”

 

Ôn Tự Cẩm không ngờ thằng nhóc này lại có lòng tự trọng cao như vậy, bèn cười: “Ngươi muốn đi theo thì đi theo đi.”

 

Hai tỷ đệ một trước một sau ra khỏi cửa.

 

Con hẻm này nằm ở nơi hẻo lánh, may mà Trân Tu Các không phải ở trung tâm quận thành, nhưng dù vậy, cũng phải đi mất một giờ.

 

Đây là tính theo thời gian của thời đại này.

 

Nếu đổi sang giờ hiện đại, thì mất đúng hai tiếng.

 

May mà hai tỷ đệ đều là những người đã trải qua nạn đói chạy loạn, quãng đường này thực sự không là gì.

 

Đừng nói là Ôn Tự Cẩm, ngay cả Yến Nguyệt Sênh cũng không đỏ mặt hay thở dốc.

 

Trước Trân Tu Các.

 

Hai tỷ đệ nhẹ nhàng dừng chân, cùng ngẩng đầu nhìn ngôi tửu lầu phồn hoa đến không thực này, nhìn xung quanh người qua kẻ lại tấp nập, nhìn cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với con đường nghèo đói chạy loạn.

 

Một lúc lâu sau, Yến Nguyệt Sênh thở dài nhẹ.

 

Ôn Tự Cẩm lắc đầu, lại tiến lên vài bước, đúng lúc gặp tiểu nhị.

 

“Ngươi lại đến đây làm gì?” Tiểu nhị ngẩn người, sắc mặt vô cùng phức tạp, có chút ngưỡng mộ, chút e dè, lại có chút khinh thường: “Không phải lại đến bán gừng tây dại đấy chứ? Giá đó chẳng ai muốn mua đâu, chưởng quỹ chúng ta mua một văn tiền một cân mà cũng có người mang đến.”

 

Hết Chương 16: Tặng đồ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Hang@2002

    Dịch thêm đi dịch giả ơi

  2. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

  3. Cấp 1

    Hang@2002

    Truyện k dịch nữa à. Sao lại để đọc giả đọc nửa chừng vậy chứ

  4. Cấp 1

    Trương Ngân Hằng

    Truyện đã hoàn mà sao mãi chưa dịch ra chương mới vậy ạ

  5. Cấp 1

    Trương Ngân Hằng

    Bh ra chương mới vậy

Trả lời

You cannot copy content of this page