Danh sách chương

Đi qua quầy thịt lợn, nàng nhớ đến những khuôn mặt nhợt nhạt của những đứa nhỏ ở nhà, quyết tâm mua nửa cân thịt ba chỉ.

 

Việc này đã tiêu hết vài chục văn tiền.

 

Trương Thúy Hương đứng bên cạnh xót xa run lên: “Mua thịt làm gì, không ăn thịt cũng được, chỉ cần no bụng là được.”

 

Người có suy nghĩ như này không ít, vì vậy quầy thịt lợn làm ăn rất ế ẩm.

 

Ôn Tự Cẩm là người phóng khoáng, cầm thịt mỉm cười: “Không ủng hộ chút thịt, chủ quán bán thịt đây cũng sẽ không sống nổi mất.”

 

Những người bán thịt, không nhất thiết phải ăn thịt.

 

Câu nói này của nàng khiến người qua đường chú ý, chủ quán bán thịt còn cảm động đến suýt khóc.

 

Thời thế khó khăn, ai cũng khó.

 

Ôn Tự Cẩm đi dạo một vòng quanh chợ, trán hơi nhíu lại.

 

Thời kỳ đói kém khác với thời bình, dù An Dương quận chưa đến mức phải ăn vỏ cây, dân chúng cũng không còn hào phóng như trước, ít người muốn ăn thịt, nhiều người chọn gạo, bánh mì vì rẻ và dễ bảo quản.

 

Ôn Tự Cẩm muốn mở ra thị trường tại chợ, rất khó, vô cùng khó.

 

Những người có tiền thì nàng không tiếp cận được, thị trường thấp thì không thể mở ra, con đường kiếm tiền dường như lại bị chặn.

 

“Muội muội, đồ đã mua đủ rồi, chúng ta về thôi.” Trương Thúy Hương kiểm tra lại giỏ nhỏ, vừa vui vừa hài lòng: “Những thứ này đủ cho chúng ta ăn vài ngày rồi.”

 

Ôn Tự Cẩm gật đầu nhưng không nói gì.

 

Đi qua cuối chợ, nàng đang định rời đi thì bất ngờ nghe thấy tiếng tranh cãi.

 

“Ngươi bán khoai lang có độc, hài tử nhà ta nôn mửa, tiêu chảy hai ngày, suýt nữa chết.”

 

“Khoai của ta không có độc, có thể ăn được, không hề có độc.”

 

Một bên hùng hổ, một bên hoảng loạn không biết phải làm gì, tình hình náo nhiệt lập tức thu hút một đám người hiếu kỳ.

 

Trương Thúy Hương cũng bị thu hút, đứng xem ăn hạt dưa.

 

Ôn Tự Cẩm không hứng thú với mấy chuyện này, nàng định tìm chỗ yên tĩnh, nhưng khi nhìn thấy “Khoai có độc”, nàng tròn mắt.

 

“Khoai nhà ta thật sự không có độc, cả nhà ta đều ăn, không ai bị ngộ độc.” 

 

Người bán khoai rơi nước mắt, cắt một củ khoai vỏ đỏ ruột trắng, ăn ngay tại chỗ: “Nếu nói có độc, ta làm sao dám ăn.”

 

Người xem cũng gật đầu, thấy có lý.

 

Nữ nhân đối diện không chịu, ngồi bệt xuống đất khóc lóc: “Con ta mới tám tuổi, nôn mửa, tiêu chảy hai ngày nay, nếu không tốn tiền đi khám, có khi mất mạng rồi. Nhà ta nghèo, chỉ cho con ăn khoai mua ở đây, ngoài ra không ăn gì khác, không phải khoai có độc, chẳng lẽ nước có độc?”

 

Lời này cũng có lý, không thể lấy mạng con mình ra để vu khống người khác.

 

Lúc này, đám người xung quanh lưỡng lự không biết nghe ai.

 

Chỉ nghe hai nữ nhân tranh cãi, tiếng ai cũng to hơn.

 

Ôn Tự Cẩm lúc này bước qua đám đông, ngồi xổm xuống bên quầy khoai, cầm một củ lên xem.

 

Khoai này là loại cây có củ, giống khoai lang đến tám phần, nhưng không phải khoai lang.

 

Nó có một cái tên hay, gọi là sắn.

 

Sắn có thể ăn, nhưng phải nấu chín hoàn toàn, dù chỉ một chút không chín kỹ cũng có thể gây ngộ độc.

 

Trường hợp nghiêm trọng có thể dẫn đến tử vong.

 

“Nhà ngươi khi nấu khoai, có phải đã múc một bát canh cho đứa nhỏ uống trước?” Ôn Tự Cẩm quay đầu hỏi nữ nhân trung niên đang ngồi la lối om sòm.

 

Giọng nàng không lớn, nhưng lại đầy sự bình tĩnh đến khó hiểu, khiến mọi người phải dừng tranh cãi mà chú ý.

 

Nữ nhân trung niên sững lại một chút, gật đầu.

 

“Vậy thì đúng rồi.” Ôn Tự Cẩm mỉm cười: “Cái này không phải khoai lang, mà là củ sắn. Khi chưa nấu chín thì nó có độc, ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã múc nước sắn lúc nó chưa chín hẳn, độc tố đã giảm đi phần lớn, nếu không thì chắc chắn đứa trẻ sẽ không chỉ nôn mửa và tiêu chảy đâu.”

 

Khả năng cao là đã không qua khỏi.

 

Nữ nhân trung niên trợn tròn hai mắt, lắp bắp nói:  “Nhưng, nhưng chúng ta cũng ăn rồi, sao… sao không có chuyện gì xảy ra?”

 

“Khi các ngươi ăn thì đã chín rồi, đương nhiên không sao.” Ôn Tự Cẩm đứng dậy, tung củ sắn lên cao, sau đó lại chụp lấy nó một cách chắc chắn khi nó rơi xuống: “Còn loại củ này nữa không, ta muốn mua hết.”

 

Nửa câu sau, nàng rõ ràng là đang hướng về phía đại tỷ đang bán hàng để nói.

 

“Có, có.” Đại tỷ bán hàng không ngờ tiểu cô nương này chỉ nói vài câu đã giải quyết được tình huống khó khăn cho mình, liền vội vàng kéo ra cái bao tải lớn sau lưng: “Ta không biết gì về sắn hay khoai lang, chỗ ta chỉ có mấy củ khoai này, ngươi muốn thì chọn đi.”

 

Chọn ra chứ còn đỡ hơn là bán nhầm cho người khác.

 

Ôn Tự Cẩm cũng không khách khí, sau khi chọn lựa, nàng ôm nửa túi sắn lên cân.

 

“Được rồi, hai mươi cân, cô nương đưa hai mươi đồng tiền là được, rẻ mà lấy đi.” Đại tỷ bán hàng này rất hào phóng, cuối cùng còn tặng thêm bốn năm củ khoai lang thật.

 

Trở về tiểu viện, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu.

 

Ôn Tự Cẩm thu hoạch được khá nhiều, lòng đầy mãn nguyện, quyết định làm một bữa ăn ngon cho mọi người.

 

Nàng bảo Trương Thúy Hương giúp nhào một nồi bột nở, Yến Nguyệt Sênh và Tần Nham nhặt đậu co-ve, Yến Minh Lãng rửa cà tím.

 

“Tỷ tỷ, muội cũng có thể giúp mà.” Cô bé chưa đầy bốn tuổi nhảy nhót chạy đến, kéo góc áo của Ôn Tự Cẩm: “Tỷ, Thủy Linh lớn rồi, muội cũng có thể làm việc.”

 

Ôn Tự Cẩm không nhịn được cười, tiện tay ném hai củ tỏi cho cô bé: “Bóc đi.”

 

Yến Thủy Linh ngay lập tức như nhận được bảo vật, cầm hai củ tỏi, ngồi xuống góc bóc.

 

Nói là ăn một bữa ngon, thực ra trong mắt Ôn Tự Cẩm, cũng chỉ là bữa cơm gia đình rất bình thường, không tính là món ngon được.

 

Chỉ là cắt nửa cân thịt ba chỉ thành lát, đun nóng chảo lấy mỡ, sau đó cho đậu co ve đã bẻ thành từng đoạn, cà tím xé nhỏ vào xào, sau khi xào thì thêm nước cho ngập.

 

Chờ rau mềm một chút, thì cho xì dầu, đường, muối vào nêm nếm.

 

Hết Chương 12: Sắn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Hang@2002

    Dịch thêm đi dịch giả ơi

  2. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

  3. Cấp 1

    Hang@2002

    Truyện k dịch nữa à. Sao lại để đọc giả đọc nửa chừng vậy chứ

  4. Cấp 1

    Trương Ngân Hằng

    Truyện đã hoàn mà sao mãi chưa dịch ra chương mới vậy ạ

  5. Cấp 1

    Trương Ngân Hằng

    Bh ra chương mới vậy

Trả lời

You cannot copy content of this page