Danh sách chương

Giao cho Yến Thủy Linh một cái giỏ nhỏ, Yến Minh Lãng thì một cây cuốc, giỏ lớn thì giao cho Yến Nguyệt Sênh còn Ôn Tự Cẩm thì mang theo một cái xẻng sắt lớn.

 

Bốn người phải ra ngoài thì không biết Tần Nham từ đâu đi tới.

 

Khuôn mặt hào hùng của cô nhóc mang theo chút ngượng ngùng, hai tay nắm chặt góc áo hình như có lời gì muốn nói nhưng lại không thể nói ra.

 

Ôn Tự Cẩm chỉ vào một cái bao tải trên đất: “Muội giúp mang cái túi này đi nhé.”

 

“Dạ, được.” Tần Nham vui vẻ gật đầu, kéo lên cái bao tải và đi theo phía sau.

 

Tổng cộng có năm đứa trẻ, khí thể hùng hổ đi ra ngoài, cũng có phần gây chú ý tới người khác.

 

Nhưng rất nhanh sau đó, khi họ rẽ vào khu vực rau dại gần cổng thành, không còn ai chú ý đến nữa.

 

Một nhóm hài tử muốn đào rau dại ăn nhưng chưa hề nghĩ tới việc những thứ có thể ăn đã sớm bị người ta đào đi, chỉ còn lại là sự thất vọng.

 

Đang là mùa hè, khu vực vốn nên đầy rẫy những cây xanh tươi tốt, lại bị đào bới lên trông như là bị những chú cún lấy chân đào bới vậy.

 

“Tỷ ơi, sao ở đây không có gì cả.” Yến Thủy Linh ôm giỏ nhỏ, môi chúm chím hỏi: “Chúng ta đến đây là vô ích sao?”

 

“Tất nhiên là không phải.”

 

Ôn Tự Cẩm mỉm cười bí ẩn, dùng chân đạp mạnh xẻng xuống đất, sau đó dùng sức đào lên.

 

Mấy đứa nhỏ đều chăm chú nhìn, tự giác quây xung quanh tạo thành một vòng tròn.

 

Bình thường mọi người hái rau, thường chỉ hái đến gốc, không ai đào sâu xuống dưới để tìm, cho nên một xẻng của Ôn Tự Cẩm đã đào lên được không ít thứ.

 

Dùng tay loại bỏ những cục đất, sau đó phủi đi đất bao quanh, một khối vật thể màu vàng nhạt lộ ra.

 

“Đây là… Gừng tây*?” Tần Nham liếc cái nhận ra ngay thứ này: “Ồ, tỷ biết ở đây có gừng tây sao?”

 

(洋姜: Cây gừng tây: Một loại củ hình dáng giống củ gừng của Việt Nam, nhưng không phải củ gừng, nó có thể luộc lên ăn, vị giống khoai sọ nhé…)

 

“Lúc ta vào thành đã thấy có người ở đây hái rau dại, lúc đó đã cảm thấy giống như là gừng tây dại, nên đã ghi nhớ lại.” Ôn Tự Cẩm nói, tay chân thì không ngừng đào, không bao lâu sau đó đã lật tung đất xung quanh.

 

Nàng chỉ đạo bốn đứa trẻ làm sạch gừng tây dại, sau đó bỏ vào bao tải.

 

Công việc này nhìn qua thì không đơn giản, nhưng nhờ đông người nên trở nên dễ dàng hơn.

 

Chỉ hơn một canh giờ, bao tải đã đầy.

 

Ôn Tự Cẩm bỏ xẻng xuống, vươn vai hoạt động cổ, chuẩn bị mang bao tải gừng tây dại về tiểu viện.

 

“Đợi đã.” Yến Nguyệt Sênh đột nhiên gọi nàng: “Tỷ tỷ, chỗ này không lấp lại sao?”

 

Hắn chỉ vào những hố xẻng còn sót lại sau khi đào gừng tây dại.

 

Ôn Tự Cẩm nhướng mày.

 

Việc đào gừng tây dại này không thể giấu diếm người xung quanh, chỉ cần nàng rời đi, sẽ có người đến đào nốt phần còn lại.

 

Nhưng nếu nàng lấp lại các hố và ngụy trang một chút, có thể bảo vệ chỗ gừng này cho đến lần hái sau.

 

Thằng bé này thông minh đấy.

 

Ôn Tự Cẩm trong lòng khen ngợi, nhưng miệng lại nói: “Không cần, chỗ gừng này là đủ rồi, ai muốn lấy phần còn lại thì lấy.”

 

Nói xong, nàng gọi Tần Nham và Yến Minh Lãng cùng mang bao tải gừng về tiểu viện.

 

Trương Thúy Hương đang giặt quần áo, nhìn thấy bao tải gừng tây dại liền giật mình: “Các ngươi, mang nhiều thế này làm gì?”

 

Gừng dại có vị giòn, nhưng khó bảo quản, cho dù có ăn hàng ngày cũng phải vứt đi hơn nửa bao.

 

“Bán kiếm tiền, Trương tỷ biết chỗ nào có chợ nhỏ không?” Ôn Tự Cẩm hỏi.

 

Trương Thúy Hương thở dài: “Chợ thì có, nhưng gừng tây dại này không ai mua đâu, thứ này cũng không có công dụng gì, ai mua làm gì.”

 

Ôn Tự Cẩm không hề nản lòng: “Dù sao cũng không mất tiền, có người mua thì bán, không ai mua thì chúng ta tự ăn.”

 

Trương Thúy Hương bị sự lạc quan của nàng ảnh hưởng, phơi quần áo xong liền lấy một bao tải: “Chúng ta chia nhau mỗi người một nửa, mang ra chợ bán.”

 

Để mấy đứa nhỏ ở nhà trông nhà.

 

Ôn Tự Cẩm và Trương Thúy Hương, mỗi người vác nửa bao tải gừng tây dại đi ra chợ.

 

Khi đi qua tửu lầu mà họ đã đến hôm trước, Ôn Tự Cẩm dừng lại một chút.

 

Vẫn là tiểu nhị hôm qua, liếc thấy họ thì cười nhạo, dường như nhận ra nàng: “Ta nói này, tiểu ăn mày, đây không phải chỗ ngươi nên đến, mau đi đi, cẩn thận bị bắt làm dân tị nạn rồi đuổi khỏi thành.”

 

Dạo gần đây, luôn có người tị nạn lẻn vào thành.

 

Để giữ gìn trật tự cho dân cư đã ở đây từ trước, quan trấn giữ quận đã ra lệnh tăng cường kiểm tra, nếu phát hiện dân tị nạn thì lập tức đuổi ra khỏi thành..

 

Câu nói của tiểu nhị khiến Ôn Tự Cẩm định bỏ đi lại dừng bước.

 

Nàng đặt nửa bao tải gừng tây dại trước cửa tửu lầu: “Tiểu nhị, gọi chưởng quỹ của ngươi ra, ta muốn bàn chuyện làm ăn.”

 

Tiểu cô nương nhỏ tuổi, nhưng khí thế nói chuyện không tồi.

 

Nếu không phải vì bộ y phục rách rưới trên người, trông rõ ràng đã lâu không giặt, xung quanh mọi người có lẽ đã bị nàng lừa.

 

“Ngươi là ai, chưởng quỹ của chúng ta là ai, có thể tùy tiện gặp ngươi sao?” Tiểu nhị gần như giậm chân.

 

“Không gặp? Vậy ông ta đừng hối hận vì bỏ lỡ một vụ làm ăn lớn.” Ôn Tự Cẩm khoanh tay trước ngực, nói chuyện đầy ung dung.

 

Phong thái của một cao thủ ngay lập tức bộc lộ.

 

Tất nhiên, nếu Trương Thúy Hương không đứng phía sau tỏ vẻ muốn nói gì đó mà không nói được thì tốt hơn.

 

May mắn là tiểu nhị thật sự bị lừa, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghiến răng, giậm chân, rồi chạy đi tìm chưởng quỹ.

 

Về sau, khi tiểu nhị dưỡng già, kể chuyện với tằng điệt, hắn ta không thể không khoe rằng quyết định trong khoảnh khắc đó của mình là đúng đắn như thế nào.

 

“Chưởng quỹ, chính là nha đầu này muốn gặp ngài.” Tiểu nhị trong lòng thấp thỏm, mạo hiểm gọi chưởng quỹ tới.

 

“Một… tiểu cô nương?” Chưởng quỹ tầm bốn mươi, râu rậm, giọng nói lớn: “Chu Hoằng Vũ, ngươi đùa với ta sao? Một nha đầu tìm ta, có thể làm ăn gì lớn, đừng đùa, ta còn đang bận tính sổ sách đây.”

 

Nói xong, ông ta quay đầu định đi.

 

Ôn Tự Cẩm nhanh tay chặn lại.

 

Hết Chương 10: Muốn gặp chưởng quỹ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Hang@2002

    Dịch thêm đi dịch giả ơi

  2. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

  3. Cấp 1

    Hang@2002

    Truyện k dịch nữa à. Sao lại để đọc giả đọc nửa chừng vậy chứ

  4. Cấp 1

    Trương Ngân Hằng

    Truyện đã hoàn mà sao mãi chưa dịch ra chương mới vậy ạ

  5. Cấp 1

    Trương Ngân Hằng

    Bh ra chương mới vậy

Trả lời

You cannot copy content of this page