Ta Là Một Nữ Thổ Phỉ

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Ta bước đi rảo rảo đầy khí thế, quay đầu lại phát hiện Triệu Tri Ngật vẫn chưa theo kịp.

“Không đi à?”

 

Từ xa nhìn lại, biểu cảm của Triệu Tri Ngật tựa như bất lực đến tột cùng.

 Lạc Ninh đi ngang qua ta, thấp giọng nhắc: “Không ai đi do thám lại đi kiểu đó cả.”

 

……

 

Ta lập tức rón rén bước nhỏ, bám sát phía sau Triệu Tri Ngật, xuyên qua cánh rừng rậm.

 

“Bám sát ta.”

Triệu Tri Ngật liếc mắt ra hiệu, ta liền tiến sát lại gần hơn.

 

Binh lính âm thầm bao vây toàn bộ sơn trại.

Vài hôm không ghé qua, vậy mà nơi đây chẳng còn chút dấu tích nào của vụ hỏa hoạn.

 

Từ xa nhìn lại, lính canh trên tường thành từng người từng người ngã xuống lặng lẽ.

Không ngờ hành động nhanh thật.

 

Ta nhìn với vẻ đầy tán thưởng, quay đầu lại liếc Triệu Tri Ngật một cái.

Chàng nhận ra ánh nhìn của ta, khẽ nhướng mày: “Sao vậy?”

 

Ta đáp: “Chàng thật đẹp trai.”

 

Cách đó không xa, Lạc Ninh bỗng khựng lại, suýt nữa vấp chân.

Ánh mắt y nhìn ta trở nên phức tạp hơn hẳn.

 

……

 

Bạch Thanh bị bắt, kéo theo một đám người quen biết.

Khi trông thấy Triệu Tri Ngật, y trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Không ngờ ngươi giấu kỹ như vậy, năm xưa đúng là không nên tha cho ngươi!”

 

Triệu Tri Ngật tay đặt lên chuôi Tú Xuân đao, cười lạnh khinh miệt: “Đa tạ năm xưa hạ thủ lưu tình.”

 

Có lẽ thấy không còn đường thoát, Bạch Thanh hoàn toàn tuyệt vọng.

Trước khi bị áp giải đi, y nhìn ta với ánh mắt đầy lưu luyến: “Tiểu Cẩm, người vẫn ổn chứ?”

 

??

Ê nha, người trước đó muốn giết ta không phải ngươi à?

 

Giả vờ giả vịt cái con khỉ!

 

Ta đối diện ánh mắt của y — muốn diễn à? Ta theo tới cùng!

 

Ta khoác tay Triệu Tri Ngật, khẽ cong môi cười dịu dàng: “Nhờ phúc của ngươi, hiện tại ta sống rất tốt.”

 

Sau đó, ánh mắt ta dịu dàng rơi xuống bụng mình: “Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ làm mẫu thân rồi.”

 

Diễn kịch à? Ai chẳng biết!

 

Có lẽ không ngờ ta lại phun ra một câu kinh thiên động địa như thế, cả đám người trong sân đều rơi vào trầm mặc.

 

Triệu Tri Ngật mỉm cười, ánh mắt thâm tình nhìn ta, nhưng lời lại hướng về Bạch Thanh: “Tiệc đầy tháng của hài tử, e rằng sẽ không mời ngươi đâu… Dù sao thì ngươi cũng hơi xui.”

 

Nói xong còn tiện miệng bổ sung thêm một câu: “Nương tử, nàng thấy quyết định của vi phu thế nào?”

 

Ta gật đầu, đáp dõng dạc: “Rất tốt, phu quân giỏi lắm!”

 

Sắc mặt xám xịt của Bạch Thanh lập tức đen thui như đáy nồi.

 

Phải nói thật, Triệu Tri Ngật đúng là có thiên phú đặc biệt trong việc… chọc tức người khác!

 

13.

Số bạc quân lương bị thất lạc đã được thu hồi nguyên vẹn.

Hoàng thượng thưởng phạt phân minh, phong Triệu Tri Ngật làm Chỉ huy Đồng tri của Cẩm y vệ.

 

Tối đó, ta ngồi dưới ánh nến mờ nhạt, vừa nhấm nháp trà vừa xem thoại bản, thì Triệu Tri Ngật bỗng đưa ta một tấm thiệp mời.

 

“Ngày mùng sáu tháng sau là tiệc đầy tháng của hài tử nhà Lạc Ninh.”

“Đến lúc đó nhớ nhắc vi phu.”

 

Ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chàng: “Ủa khoan… Lạc Ninh có con rồi á?!”

 

Triệu Tri Ngật nhíu mày: “Nói năng cho đàng hoàng.”

 

Bỗng dưng cuốn thoại bản trong tay chẳng còn mùi vị gì nữa.

 

“Sao không ai nói gì với ta hết vậy?”

 

Ánh nến khẽ lay động, khiến gương mặt Triệu Tri Ngật bỗng trở nên u tối khó lường.

“Nói gì với nàng?”

 

Rồi bất chợt, Triệu Tri Ngật từ từ áp sát, dáng vẻ kỳ quặc: “Nương tử, có phải nàng quên một việc rồi không?”

 

Ta cau mày: “Gì cơ?”

 

Triệu Tri Ngật: “Tiệc đầy tháng của con chúng ta.”

 

Không khí bỗng chốc nóng hẳn lên, từng tia ám muội như quấn quanh người.

 

Giây tiếp theo, ta đột ngột nhào người tới gần, nhướn mày lạnh lùng hỏi: “Chàng… cuối cùng cũng làm được rồi à?”

 

Khóe mắt Triệu Tri Ngật giật nhẹ, tay vòng ra sau cổ ta kéo sát lại: “Vi phu… từ trước đến nay đều rất được việc.”

 

Hừ! Cái miệng không chịu thua của tên này!

 

……

 

Sự thật chứng minh — Triệu Tri Ngật, quả nhiên… rất được việc.

 

Ta… đã nhỏ một giọt lệ hối hận.

 

14.

Năm nay, mùa xuân đến sớm lạ thường.

Gió xuân thoảng qua, mấy cánh hoa mang theo hương thơm dìu dịu theo màn xe rơi vào trong cỗ xe ngựa, khẽ khàng đậu lên tay áo của Triệu Tri Ngật.

 

Ta đưa tay phủi cánh hoa đi, vừa hỏi: “Không biết đại tẩu thế nào rồi?”

 

Triệu Tri Ngật dịu giọng an ủi: “Nàng yên tâm, đại ca nàng đã mời mấy bà đỡ dày dạn kinh nghiệm, sẽ không có việc gì đâu.”

 

Khi tới sơn trại, tiếng trẻ con khóc vang lên từng hồi.

Không ngờ đại tẩu lại sinh được một cặp long phụng thai.

 

Ta bế một bé từ trong lòng đại ca, đưa cho Triệu Tri Ngật đoán xem là trai hay gái.

Chàng mỉm cười, dịu dàng đón lấy từ tay ta, giọng nói ôn hòa vô cùng:
 “Nào, để cữu cữu bế một cái, đừng để cô cô của con mệt.”

 

Ta liếc mắt nhìn Triệu Tri Ngật, bất đắc dĩ vuốt nhẹ cái bụng đang nhô lên của mình.

 

Gió xuân khẽ thổi, từng cánh hoa lại rơi lả tả xuống như mưa bụi hồng phấn giữa trời xanh…

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page