Dường như nhận ra sự khác thường nơi ta, Triệu Tri Ngật vỗ nhẹ lên tay ta trấn an, sau đó gọi một tiếng: “Lạc Ninh.”
Một lúc sau, cửa phòng được đẩy ra.
Một bóng người lạnh lùng sải bước tiến vào tầm mắt.
“Hồi bẩm đại nhân, đã bắt được phạm nhân, nhưng quân lương vẫn chưa truy hồi được.”
Ồ hô, lại là một gương mặt quen thuộc, chính là kẻ mang mặt nạ ở lễ hội đèn lồng đêm đó.
Thì ra… bọn họ đều là một phe cả.
Hầy, đúng là nên sớm nghĩ tới mới phải.
Người đưa giấy cho Triệu Tri Ngật cũng chính là y.
Người này mày kiếm mắt sao, phong tư hiên ngang, nhìn qua thật không tệ.
Quả nhiên, vật tụ theo loài, người phân theo nhóm — mỹ nam bên cạnh đều là mỹ nam.
Hehe, cổ nhân chưa từng lừa ta.
Bỗng nhiên, một vấn đề nghiêm túc hiện lên trong đầu.
Triệu Tri Ngật… có khi nào thích nam nhân không?
Bằng không thì vì sao mỗi lần ta chủ động, chàng đều khéo léo từ chối?
Ánh mắt ta bắt đầu chuyển qua chuyển lại giữa hai người họ.
Triệu Tri Ngật vai rộng eo thon, dáng người cao ráo mà tuấn tú, chỉ là diện mạo hơi có phần nhu hòa.
Còn Lạc Ninh thì vẻ ngoài đầy khí khái nam nhi, chỉ tiếc là hơi… lùn.
Chậc chậc, tưởng tượng chút đã thấy đủ “kích thích” rồi.
Ngay lúc ta đang miên man trong mớ suy nghĩ chẳng mấy lành mạnh kia, bọn họ kết thúc buổi nghị sự.
“Tiểu Cẩm, cẩn thận dưới chân.”
“Đang nghĩ cái gì thế hả?”
Có lẽ thấy ta thất thần, trước khi rời khỏi phòng, Triệu Tri Ngật còn tốt bụng nhắc nhở.
Ta không kịp nghĩ kỹ, liền buột miệng: “Đang nghĩ… chàng có phải là thích nam nhân không?”
Nói xong câu đó, cả người ta đờ ra.
Không khí trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Triệu Tri Ngật quay đầu lại, sắc mặt đen như mực, ánh mắt và ta giao nhau trong không khí căng như dây đàn.
Ta vội chữa cháy: “Ta nói là… ta có bệnh, chàng tin không?”
Triệu Tri Ngật không đáp, bước đến vác ta luôn lên vai: “Nàng nói xem?”
Giọng điệu kia rõ ràng đầy sự giận dữ.
Tiêu rồi, lần này thật sự chọc giận chàng rồi.
Ta bất giác rụt cổ lại, còn chưa kịp quay đầu tạm biệt dàn mỹ nam, đã bị vác thẳng về phòng.
Ta như con cừu non chờ bị làm thịt, nằm trên vai chàng, không dám nhúc nhích.
Cảnh tượng này… sao lại quen thế?
Chẳng lẽ… Lại sắp tới đoạn kịch tính sao?
Bịch.
Bị Triệu Tri Ngật ném thẳng lên giường, ta nặn ra một nụ cười bình tĩnh: “Phu quân, có gì thì cứ từ từ nói…”
Triệu Tri Ngật cởi giày cái soạt, rõ ràng không có ý định muốn nói chuyện.
Ta cười gượng, bắt đầu hoảng: “Phu quân à… quân tử dùng lời, không dùng tay.”
Triệu Tri Ngật càng thô bạo mà cởi bỏ áo ngoài, ta biết lần này… không trốn được rồi.
Ta cười ra nước mắt: “Phu quân, ta sợ…”
Động tác chàng dừng lại, cúi đầu nhìn ta, trong mắt lại thoáng chút xót xa.
Giọng nói trầm thấp đổi đi mấy nấc, ánh nhìn tràn đầy dịu dàng và thương tiếc.
Chàng nằm xuống bên cạnh, vòng tay qua eo ta, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, đám cháy ở sơn trại đã được dập rồi.”
Chàng đưa tay lên lau đi giọt nước nơi khóe mắt ta.
Thấy vậy ta bèn thừa thắng xông lên, nũng nịu gọi một tiếng: “Phu quân…”
“Không sao rồi.”
……
Kết luận:
Triệu Tri Ngật không yếu, cũng không phải long dương chi hảo.
Tóm lại là — Triệu Tri Ngật thật sự… không được!
12.
Mấy ngày sau đó, ta rất rảnh rỗi, ngoài ăn hạt dưa thì chỉ phơi nắng.
Triệu Tri Ngật lại bận đến mức ngày đêm đảo lộn.
Tuy vụ án đã được phá, nhưng quân lương thì vẫn chưa thu hồi.
Long Hổ Sơn dễ thủ khó công, Triệu Tri Ngật va vấp mấy lần không thành, bèn bắt đầu án binh bất động.
Thế nhưng ngày phải báo cáo cũng đang đến gần từng chút một.
“Ta biết có một đường hầm bí mật.”
Trong đại sảnh, mấy mỹ nam đang nhíu mày suy tính, nghe ta nói xong thì lập tức giãn mặt ra.
“Không được.”
Chỉ có Triệu Tri Ngật phản đối, bắt ta vẽ bản đồ ra.
“Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta quay về.”
Nhưng bản tính ta vốn ngỗ nghịch, thích làm ngược lại lời người khác nói.
Nửa đường trông thấy ta đi theo, vẻ mặt chàng biến đổi liên tục, cuối cùng chỉ biết thở dài chấp nhận.
You cannot copy content of this page
Bình luận