Nghĩ đến đây, ta lạnh cả sống lưng.
Chắc chắn là do đống bảo vật mà Bạch Thanh mang về kia có vấn đề.
Ta từng xem qua mấy món đó, đa phần đều là vàng bạc thật!
“Có chỗ nào không khỏe sao?”
Triệu Tri Ngật đi ngược sáng tiến lại gần, một câu hỏi nhẹ nhàng kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Đến khi nhìn rõ, ta mới phát hiện chàng đang mặc phi ngư phục của Cẩm y vệ.
Vai rộng eo thon, dáng người cao ráo tuấn tú.
Phải nói là — bộ y phục đó quả thật quá tôn dáng!
“Ực.”
Ta vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Không phải vì sợ, mà là thèm…
Ta vội quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn tiếp.
Triệu Tri Ngật có lẽ cảm thấy áy náy, dịu giọng nói: “Xin lỗi, bất đắc dĩ, ta cũng không còn cách nào khác.”
Vừa nghe vậy, lửa giận trong ta lập tức bốc lên.
Cái gì gọi là bất đắc dĩ?
Cả việc thành thân với ta cũng là bất đắc dĩ sao?!
Nhưng vì thân phận hiện tại của hắn, ta chẳng dám làm càn.
Chẳng may chàng trở mặt giết ta thì sao?
Tay ta lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, rón rén kéo chăn che kín người.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, hắn đứng, ta nằm.
Trầm mặc một lúc, bỗng có tiếng xột xoạt khe khẽ.
Ta quay đầu — Triệu Tri Ngật đã cởi áo ngoài, chỉ còn lại lớp áo lót mỏng tang, gần như trong suốt.
Chết tiệt, không giữ nam đức!
Cảnh tượng này ta có được phép nhìn không?!
Con ngươi mất tiêu cự của ta lập tức hỗn loạn.
Tim đập loạn thình thịch, ta lấy tay che ngực đang làm phản, cảm giác dưới mũi như có gì ươn ướt…
Ngay sau đó, Triệu Tri Ngật áp sát tới.
Lật chăn, đắp chăn, động tác liền mạch lưu loát.
Ta bị ôm vào lòng, môi chàng áp sát vành tai ta, dịu dàng thì thầm: “Đừng sợ, trước mặt nàng, ta chỉ là phu quân của nàng… để ta ôm một lát.”
Có lời chàng đảm bảo, ta lấy hết dũng khí khẽ giãy nhẹ.
Bàn tay chàng xuyên qua lớp vải, khẽ ấn một cái, cảm giác tê dại lập tức lan khắp toàn thân.
A! Hồn ta bay mất rồi.
Triệu Tri Ngật khẽ cười: “Phu nhân, thì ra tim nàng đập nhanh như vậy.”
Khốn nạn! Lưu manh thật sự!
Tên này, thì ra lại là kiểu người như vậy.
Xem ra khoảng thời gian vừa rồi, không chỉ mỗi ta chịu khổ.
“Chàng… tại sao lại lừa ta?”
Triệu Tri Ngật ôm ta thật chặt, hơi thở phả bên tai đầy mỏi mệt nhưng cũng vô cùng dịu dàng: “Ngủ cùng ta một lát đi… đợi thời cơ đến, ta sẽ nói cho nàng biết mọi chuyện mà nàng muốn biết.”
11.
Lần nữa tỉnh lại thì trời đã vào đêm, Triệu Tri Ngật cũng chẳng còn ở đó.
Ta cầm theo một chiếc đèn lồng bước ra ngoài.
Nhìn vị trí sao trời, ta đoán được lúc này chắc vào giờ Tý.
Trong sân viện vắng lặng, chỉ có gian phòng phía trước còn sáng đèn.
Xuyên qua hành lang, ta tiến đến trước cửa, bên trong vừa dứt tiếng nói chuyện thì đã bị một người kéo mạnh vào phòng.
Ánh mắt đảo qua một lượt — ồ hô, trong phòng nhiều mỹ nam ghê!
Nam tử áo trắng kia trông quen mắt lạ thường.
Khi đi ngang qua hắn ta, ta ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.
Chợt nhớ ra— đây chẳng phải là tên lang băm từng chữa bệnh cho Triệu Tri Ngật sao?
Hiển nhiên đối phương cũng nhận ra ta, còn cười với ta một cái.
Hừ, ta không thèm quan tâm.
Triệu Tri Ngật kéo ta ngồi xuống bên cạnh, đám người trong phòng lại tiếp tục trò chuyện.
……
Từ cuộc đối thoại của họ, ta lờ mờ ghép được toàn bộ sự việc.
Thì ra triều đình bị mất một lô quân lương, việc này dây dưa cực lớn.
Để tránh làm lung lay lòng quân, hoàng thượng giao toàn bộ vụ án cho Cẩm y vệ xử lý trong thời hạn gấp.
Tra đi tra lại, ai ngờ lô quân lương ấy lại bị Bạch Thanh cướp mất dưới thân phận mới.
Vì muốn truy ra tung tích bạc lương, Triệu Tri Ngật giả vờ mất trí, lấy thân phận thường dân gả cho ta.
Mọi việc vốn tiến hành suôn sẻ, nào ngờ giữa đường lại xảy ra nội loạn, phá hỏng toàn bộ kế hoạch kết thúc vụ án của chàng.
Hôm ấy rời khỏi sơn trại, lửa bốc ngút trời, giờ không biết tình hình ra sao rồi?
You cannot copy content of this page
Bình luận