Ta Là Một Nữ Thổ Phỉ

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Sáng—

Ta: “Phu quân, chàng có muốn… đi giải không?”

Triệu Tri Ngật: “…Không cần…”

 

Trưa—

Ta: “Phu quân, chàng có muốn… đi giải không?”

Triệu Tri Ngật: “…Không!”

 

Tối—

Ta: “Phu quân…”

Triệu Tri Ngật có vẻ kích động, ngắt lời ta: “Ta không đi giải!”

Ta: “Ta định hỏi chàng muốn ngủ bên trái hay… bên phải?”

 ……

 

Quang minh chính đại đã không xong…Vậy thì đành âm thầm ra tay vậy thôi!

 

9.

Mỗi ngày ta cứ canh chừng theo sau chàng như hổ rình mồi, nhưng còn chưa kịp tra ra điều gì thì trong sơn trại đã xảy ra một chuyện lớn.

 

Vài thuộc hạ lâu năm đi theo Bạch Thanh làm mấy vụ lớn, bắt đầu tỏ ra bất mãn với sự không hành động của ca ca ta.

Chúng muốn ép ca ta thoái vị nhường chỗ.

 

Hiện giờ thế cuộc căng thẳng, muốn giữ vững vị trí, tất cần phải có người ủng hộ.

Thế là ta lại nhân lúc đêm tối, lén đến Trung Nghĩa Đường tìm người giúp đỡ.

 

Chưa kịp bước đến gần thì đã nghe bên trong vọng ra tiếng nói: “Giờ ta sẽ đi xử lý huynh muội Tống Đại Lãng, trừ hậu hoạn.”

“Phải đâm thêm vài nhát, để phòng bất trắc.”

“Đừng quên cả cái tên bệnh tật kia, cũng xử luôn cho sạch sẽ!”

 

Người nói câu cuối cùng… lại là Bạch Thanh.

 

Ta ngàn vạn lần không ngờ, vì ngôi vị trại chủ, y lại dám mưu sát ta và ca ta!
 

Hừ! Một lũ lang sói vong ân bội nghĩa!

 

Năm xưa nếu không được ca ta thu nhận, giờ có lẽ đã chết đói ngoài đường rồi!

 

Trong cơn kinh hãi và phẫn nộ, ta không cẩn thận làm đổ cây đuốc sau lưng.

Ối trời ơi, bị phát hiện rồi.

Đúng là đen như mõm chó!

 

Ta liều mạng phá vòng vây thoát thân.

Lúc ấy, cả sơn trại lửa cháy ngút trời, đã biến thành biển lửa.

 

Nhân lúc hỗn loạn, ta quay về phòng, nhưng Triệu Tri Ngật đã không thấy đâu.

Trong lòng chợt nổi lên một linh cảm chẳng lành.

Chẳng lẽ… chàng đã bị hại rồi?

 

Đúng lúc ta đang chuẩn bị trả thù cho chàng — Thì trông thấy Triệu Tri Ngật đang vác theo ca ta, băng qua đám người loạn lạc.

Thanh kiếm trong tay chàng vung lên như rồng múa hổ nhảy, khí thế hừng hực.

Thân pháp nhanh nhẹn, bước đi vững vàng.

 

Chỗ nào giống một thân thể suy nhược hả?!

Ta lập tức ngây ra như phỗng.

Quả nhiên có vấn đề!

Không uổng công ta bao ngày nghi ngờ.

 

Nhưng sau này… phải đối mặt với chàng thế nào đây?

 

Trong cơn hoảng hốt, một thanh kiếm sượt qua tai, sau đó là một tiếng hét thảm phía sau.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải đôi đồng tử của Triệu Tri Ngật.

Chỉ thấy vẻ mặt chàng đầy căng thẳng, lớn tiếng gọi ta: “Tiểu Cẩm, mau lại đây!”

 

Không chút do dự, ta lập tức lao về phía chàng. 

 

Dù gì thì ít ra hiện giờ, lòng chàng vẫn hướng về ta.

 

Địch nhân quá đông, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ.

Triệu Tri Ngật dẫn ta chạy lên sau núi.

Đám sơn tặc đuổi ráo riết phía sau, còn bắt đầu bắn ám tiễn.

 

Thấy mũi tên càng lúc càng nhiều, ta theo bản năng nhào đến đè Triệu Tri Ngật xuống.

Chàng lập tức xoay người, ôm lấy ta cùng ca ta lăn thẳng xuống khe núi.

 

Nước sông lạnh thấu xương, mà ta lại không biết bơi, rất nhanh liền ngất đi trong làn nước băng giá…

 

10.

Tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng lạ hoắc.

Vừa định xuống giường, một tiểu cô nương đã vội vã chạy từ ngoài vào, nhìn ta mừng rỡ: “Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, để ta đi bẩm báo với đại nhân.”

 

Ta vội túm lấy tay áo nàng ấy, gấp gáp hỏi: “Ngươi có thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng không? Còn một người trung niên áo xám nữa? Họ đi cùng ta.”

“Ý người là Triệu đại nhân và Tống lang quân phải không ạ? Tống lang quân vẫn bình an. Là Triệu đại nhân đã cứu người về.”

 

Ta lập tức bắt lấy trọng điểm trong lời nàng ấy nói: “Gì cơ, Triệu đại nhân?”

Tiểu cô nương lộ vẻ sùng bái: “Tất nhiên là Chỉ huy Thiêm sự Cẩm y vệ – Triệu đại nhân rồi!”

 

Ta từng đoán thân phận Triệu Tri Ngật không đơn giản, nhưng không ngờ lại là Cẩm y vệ.

Nghe đồn đám người này thủ đoạn tàn độc, chuyên xử lý những vụ án do hoàng thượng đích thân giao phó.

Chẳng lẽ Long Hổ Sơn đã đụng vào rắc rối của triều đình?

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page