Môi chàng kề sát vành tai ta, hơi thở nóng rực quét qua tóc mai: “Hy vọng nàng… đừng hối hận.”
Ta khe khẽ rên rỉ: “Không hối hận…”
Có câu thế nào nhỉ?
Đừng nói trước quá sớm… kẻo tự vả.
Hu hu…Ta tự vả rồi.
Luyện võ bao năm cũng chưa từng mệt như vậy.
Trong gian phòng tối om, ta ngồi bên giường, đặt khăn ấm vắt từ chậu nước mới lên trán Triệu Tri Ngật.
Chàng sốt rồi.
Ngay lúc chúng ta chuẩn bị hôn nhau, chàng đột nhiên mềm oặt cả người, thần trí mơ hồ.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, mới phát hiện đang phát sốt.
Để hạ nhiệt, trong vòng chưa đầy một nén nhang, ta đã thay nước mấy lần.
Cuối cùng cũng sờ thấy người không còn quá nóng.
Tựa đầu bên giường, ta không nhịn được mà cảm thán: Thân thể này… thật mẹ nó yếu đến không thể tưởng!
Trong mộng, đôi môi khô khốc của ta được thứ gì đó mềm mại ẩm ướt chạm tới, cảm giác dịu dàng như kẹo dẻo, cả đêm mộng đẹp không tỉnh…
8.
Khi ta tỉnh lại thì đã là trưa hôm sau, nằm trên giường, trên người còn đắp chăn tử tế.
Triệu Tri Ngật không thấy đâu, xem ra là đã hạ sốt rồi.
Sợ có chuyện xảy ra, ta vội mặc y phục chuẩn bị đi tìm.
Lần theo những nơi mà chàng thường lui tới, ta tìm khắp một lượt.
Cuối cùng mới phát hiện — Triệu Tri Ngật đang ở sau núi.
Nơi này chính là chỗ ta từng cứu chàng, rất hẻo lánh, nhưng cũng là nơi ta hay đến.
Bên cạnh chàng còn đứng một người khác, nhìn qua có chút quen mắt.
Sau khi ta lỡ giẫm gãy một cành cây, người kia luống cuống nhét một tờ giấy vào tay Triệu Tri Ngật rồi chạy mất.
Tuy không rõ lắm, nhưng ta mắt tốt.
Hai người này… có bí mật?
Ta cố nén tính khí, chờ Triệu Tri Ngật cho ta một lời giải thích.
Nửa ngày sau, Triệu Tri Ngật mới xoay người, khẽ ho hai tiếng: “Tối qua nàng ngủ ngon chứ?”
Ta ngước nhìn trời xanh, cạn lời.
Đây rõ ràng là cố tình hỏi mà.
Muốn diễn đúng không? Được thôi, ai sợ ai!
Ta hỏi ngược lại: “Chàng thì sao?”
…
Không khí trong chốc lát có chút yên lặng.
Ta thấy chân mày Triệu Tri Ngật khẽ nhíu lại: “Cũng tạm.”
Thành thật mà nói, ta thật sự có chút nhìn không thấu người nam nhân này.
Bị ta bắt gặp có bí mật, mà lại không định giải thích câu nào?
Bình tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của Triệu Tri Ngật.
Ánh mắt chàng né tránh, chỉ trong một cái chớp mắt đã dời sang hướng khác.
Ta bèn dùng lui để tiến, trên mặt nở nụ cười hiền thục: “Phu quân, chắc chàng mệt rồi, chúng ta về phòng thôi.”
Triệu Tri Ngật mỉm cười, nắm lấy tay ta, giọng nhẹ nhàng dịu dàng: “Được, chúng ta về phòng.”
Giỏi thật đấy, diễn sâu quá đi mất!
……
Nhân lúc Triệu Tri Ngật quay lưng đi, ta lén bỏ một ít mê dược vào chén trà của chàng.
“Phu quân, uống trà nào.”
Triệu Tri Ngật nhìn chén trà ta đưa tới, tay vừa đưa ra liền khựng lại, ánh mắt trở nên sâu không thấy đáy.
Chớp mắt sau, chàng nhận lấy chén trà, một hơi cạn sạch.
“Đa tạ nương tử.”
“Nương tử, ta buồn ngủ quá.”
“Nương tử, ta đi ngủ đây.”
……
Hiệu quả của mê dược từ khi nào lại thần kỳ đến thế?
Chẳng lẽ là nhờ hòa vào nước trà?
Nghĩ đi nghĩ lại… rất có khả năng là do thân thể chàng quá yếu.
Ta âm thầm ghi nhớ trong lòng, lần sau mà muốn hạ mê dược cho ai, nhất định phải pha kèm chút trà.
Chưa biết chừng hiệu quả lại tốt hơn nhiều.
Ta thành thạo cởi lớp áo ngoài của Triệu Tri Ngật, rồi mò mẫm trong lớp áo lót một hồi lâu — không tìm thấy mảnh giấy kia, nhưng cảm giác thì… thật sự không tệ.
Một miếng, hai miếng, ba miếng… tổng cộng tám múi cơ bụng.
Chỉ tiếc thân thể quá yếu.
Nước mắt không kìm được trào ra từ… khóe miệng.
Khụ khụ, quay lại chính sự.
Đã không thấy tờ giấy trên người, chẳng lẽ… bị chàng nuốt vào bụng rồi?
Rất nhanh, ta phát hiện ở khóe miệng chàng có dấu vết khả nghi.
Má nó, đúng là biến thái thật rồi.
Để lật tẩy bí mật của chàng, ta bám lấy Triệu Tri Ngật không rời nửa bước cả ngày.
You cannot copy content of this page
Bình luận