Ta Là Một Nữ Thổ Phỉ

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Sợ chàng hiểu lầm, ta vội giải thích: “Không phải như chàng nghĩ đâu…”

 “Thật ra… là… là…”

Là cái gì, ta cũng không nói nổi, đúng lúc cần thì đầu óc trắng xóa như bị chó gặm mất rồi.

 

Chịu thua luôn!

 

6.

Sáng hôm sau khi trả phòng, là tiểu nhị ra tiễn ta.

Thái độ thân thiện đến mức kỳ cục, trước lúc rời đi còn cố nhét cho ta một gói điểm tâm, bảo là… tạ tội.

Tạ tội?

Ngoài việc lúc mới đến có hơi lấc cấc, ta thật chẳng nhớ ra gã đã đắc tội gì với ta.

Vừa định mở miệng hỏi cho rõ, thì tiểu nhị đã khập khiễng một chân, chạy biến khỏi tầm mắt ta.

 

Thật kỳ lạ, tối qua lúc ta sai bảo, chân gã vẫn còn lành lặn kia mà.

 

Đêm qua, ta mơ mơ màng màng, đến tận lúc trời hửng sáng mới thiếp đi được một chút, tỉnh dậy thì Triệu Tri Ngật đã đứng chờ ta bên ngoài tửu lâu từ lúc nào.

Cũng tốt, tránh được cảnh xấu hổ.

 

Vì túi tiền cạn kiệt, hai chúng ta chỉ có thể cuốc bộ lên núi.

May mà giữa đường gặp được Bạch Thanh, có thể ngồi ké xe ngựa của y.

Bằng không với thể trạng của Triệu Tri Ngật, e là chưa kịp đến chân núi đã nằm bẹp mất rồi.

 

Phu quân mà không gượng nổi, thiệt thòi là ta đây.

Thành thân mấy ngày, sa kê phòng the vẫn còn nguyên, tuy ngoài mặt ai cũng làm ngơ, nhưng sau lưng đã chẳng ít lần cười nhạo, nói ta đến một nam nhân cũng không thu phục nổi.

 

Ngay cả tam đương gia Bạch Thanh cũng không ít lần bóng gió: chi bằng bỏ Triệu Tri Ngật đi, chọn y còn hơn.

Bạch Thanh là người mà ca ca ta mang về sơn trại mấy năm trước, tính tình khôn khéo, ra tay tàn nhẫn, rất được mọi người kính nể.

Ta luôn xem y như đệ đệ ruột thịt, không ngờ y lại sinh tâm tư với ta.

Cho nên từ đầu tới cuối, y vẫn luôn không ưa Triệu Tri Ngật.

 

Như bây giờ chẳng hạn.

Bạch Thanh thì một câu “tiểu bạch kiểm”, hai câu “đàn bà mềm yếu”, còn thỉnh thoảng ra tay châm chọc khiêu khích.

Cũng may Triệu Tri Ngật bao dung, chẳng buồn đáp lại, nên dọc đường vẫn yên ổn vô sự.

 

Nhưng ngàn lần không ngờ — Tên Bạch Thanh kia lại dám… ve vãn ta!

Mà lại còn khéo sao đúng lúc bị Triệu Tri Ngật bắt gặp.

 

Thế là ta liền bị chàng… vác thẳng trở về!

 

7.

Nam tử thân thể yếu quả nhiên là không thể chọc giận.

Triệu Tri Ngật mặt không đổi sắc vác ta về phòng.

Chàng đem ta ném lên giường, từ trên cao nhìn xuống, mặt mày đen như đáy nồi: “Đẹp lắm à?”

 

Ta bỗng nhiên nhận ra một điều—

Triệu Tri Ngật… không còn yếu nữa.

Nói cách khác, ta có thể động phòng với chàng rồi.

 

“Tống Tiểu Cẩm!”

Một tiếng quát lớn kéo ta trở về hiện thực.

Lúc này, ta vừa kích động, vừa có chút sợ sệt.

Triệu Tri Ngật nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng có biết mình đã thành thân rồi không?!”

 

Vậy tức là… Nói cách khác, chúng ta có thể động phòng rồi.

Ta vui vẻ giãy giụa vài cái, cố gắng uốn người tạo dáng, ném cho chàng một cái mị nhãn: “Thiếp đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

 

Triệu Tri Ngật sững sờ: “Chuẩn bị gì?”
 

“Động phòng.”

Gò má của Triệu Tri Ngật thoáng ửng hồng.

 

Ta thừa thế xông lên, hai tay vòng qua cổ chàng, thì thầm bên tai: “Nay thân thể phu quân đã khỏe rồi, chi bằng chúng ta bù lại đêm động phòng đi.”

 

Cả người chàng cứng đờ, khẽ ho mấy tiếng: “Vẫn… vẫn chưa hoàn toàn bình phục… Nương tử, có thể thả ta ra trước không?”

Ta nhíu mày: “Chưa khỏe? Vậy sao chàng còn vác ta đi cả đoạn đường?”

Triệu Tri Ngật đổi giọng, cười lạnh: “Nàng nói xem?”

Rồi nhìn ta đầy nguy hiểm: “Bạch Thanh… trông đẹp lắm à?”

 

Ta cười gượng: “Làm sao sánh được với phu quân nhà ta.”

Ánh mắt hai chúng ta giao nhau, bầu không khí quanh người dần trở nên mập mờ.

Một tia điện chạy dọc sống lưng đánh thẳng vào tim.

 

Tim đập thình thịch, sinh khí dâng trào.

Giây tiếp theo, ta chậm rãi tiến lại gần: “Chàng là của ta.”

 

Triệu Tri Ngật đưa tay móc lấy cổ ta, giật mạnh cổ áo, kéo ta sát vào.

Khi tâm trí rối loạn, một trận trời đất đảo lộn — đến khi ta hoàn hồn lại, đã bị Triệu Tri Ngật ném ngược lên giường.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page