Trong khoảnh khắc ấy, ta nổi trận lôi đình — người của lão nương mà cũng dám động vào?
Ba bước thành hai, chưa kịp uống xong ngụm trà đã phi thân tới dưới hoa đăng.
Triệu Tri Ngật vừa trông thấy ta, sắc mặt rõ ràng thoáng qua vẻ hoảng loạn.
Trời ạ, bị bắt nạt đến mức nào mới lộ ra thần sắc ấy chứ?
Hổ không gầm, lại tưởng nhị đương gia Long Hổ Sơn là để gọi chơi sao?
“Dừng tay!”
Ta lập tức rút một cây dù từ quầy hàng bên cạnh, bổ thẳng về phía nam tử đeo mặt nạ.
Không ngờ y là người có luyện võ qua, mấy lần né được chiêu của ta.
Phải nói thật, võ công của tên này tuyệt đối trên ta một bậc.
Nhưng kỳ lạ thay, y mới qua hai chiêu đã tính đường rút lui.
Đúng lúc ấy, bên tai vang lên một tiếng “A!”, ta ngoảnh đầu lại, thấy Triệu Tri Ngật ngã lăn dưới đất.
Đâu còn tâm trí đánh nhau, ta hồn phi phách tán chạy tới ôm lấy chàng vào lòng.
“Chàng không sao chứ?”
Tay kia lập tức lướt qua toàn thân kiểm tra.
“Bị thương ở đâu rồi?”
“…Không sao, chỉ là… chân hơi nhũn một chút.”
Triệu Tri Ngật giãy giụa ngồi dậy từ trong lòng ta, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên trông thấy bằng mắt thường.
Tính tự tôn quả nhiên rất mạnh, ta vỗ nhẹ lưng chàng an ủi: “Chàng yên tâm, ta sẽ không chê chàng đâu.”
Rồi lại khuyên nhủ: “Sau này có người bắt nạt chàng, phải dũng cảm mà phản kháng.”
Không biết có phải ta nhìn nhầm hay không, ánh mắt của Triệu Tri Ngật lúc này thoáng có chút kỳ lạ.
Qua một trận rối ren thế này, ta cũng chẳng còn tâm trạng mà xem hội hoa đăng nữa.
5.
Về đến tửu lâu, số lượng khách bên trong rõ ràng đã tăng lên không ít, may mà chúng ta đến sớm, bằng không giờ chắc chỉ có nước ngủ ngoài đường.
Nửa đêm, ta bị một loạt âm thanh kỳ quặc từ phòng bên cạnh đánh thức.
Đang lúc buồn bực thì người nằm bên cạnh – Triệu Tri Ngật – cũng nuốt một ngụm nước bọt.
Ô hô, thì ra không chỉ mình ta ngủ không sâu.
“Chàng cũng bị đánh thức rồi à?”
…
Âm thanh quái lạ kia càng lúc càng lớn, mà càng nghe càng thấy kỳ cục, thật sự khiến người ta phiền lòng không chịu nổi.
Ta xoay người xuống giường.
Trong bóng tối, giọng nói cứng đờ của Triệu Tri Ngật vang lên: “Nàng định làm gì?”
“Ta đi gõ cửa, bảo họ nhỏ tiếng một chút.”
“Đừng đi!”
“…Vì sao?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”
Ta mò mẫm thắp đèn lên, chỉ thấy Triệu Tri Ngật mặt đỏ như máu, ho đến mức không thở nổi.
Thân thể yếu nhược đến mức này, tên đại phu kia tám phần là lang băm, thuốc kê ra chẳng có tác dụng gì cả.
Lần sau nhất định phải đập nát chiêu bài của hắn ta, kẻo hắn ta còn đi lừa người ta khắp nơi.
Ta vội vã đỡ Triệu Tri Ngật ngồi dậy, giúp chàng vuốt lưng, thấy chàng dần ổn lại thì ra ngoài gọi tiểu nhị đun một ấm nước nóng.
Vì lòng hiếu kỳ nổi lên, ta cẩn thận hé mở cánh cửa phòng kế bên.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy hai thân ảnh trắng hếu chồng lên nhau.
Trong khoảnh khắc, mấy bức xuân cung đồ từng lén xem như xông thẳng vào óc.
Má nó, đây là cảnh gì thế này!
Chưa kịp lấy nước, ta đã lập tức quay đầu bỏ chạy vào phòng.
Ngoài cửa, tiểu nhị mắng ta có bệnh, nhưng ta chẳng còn tâm trí đâu mà đáp trả, thậm chí còn có chút… không thiết sống nữa rồi.
Ta vùi đầu vào trong chăn, mãi đến khi bị Triệu Tri Ngật lật chăn lên.
Chàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cùng lúc đó, âm thanh khiến người ta xấu hổ từ phòng bên cũng đột ngột dừng lại, rồi vọng ra một câu: “Sao cửa lại mở?”
Trời ơi mẫu thân ơi! Quên đóng cửa lại cho người ta rồi!
Trong cơn hoảng loạn, ánh mắt ta chạm vào ánh nhìn của Triệu Tri Ngật.
Chỉ thấy chàng trừng lớn mắt, vẻ mặt như không thể tin nổi: “…Nàng… đã đi… xem rồi?”
…
A a a a a!
Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu Nương Nương! Mau dẫn ta lên trời đi!
Ai ngờ tiếng động kia lại là như vậy mà phát ra!
Biết vậy thì có đánh chết ta cũng chẳng tò mò!
You cannot copy content of this page
Bình luận