“Khụ, chăn của chàng rơi mất, ta đang giúp chàng tìm lại chăn đấy.”
Ta biện bạch một lý do ngớ ngẩn.
Triệu Tri Ngật rõ ràng không tin, ta cảm giác chàng lại dịch thêm về phía mép giường, như thể sợ ta chiếm tiện nghi.
Quả nhiên, vận may chó cắn này không thể đi dễ dàng như thế được.
Cũng được thôi, đường còn dài, sớm muộn gì chàng cũng là của ta!
3.
Thành thân với Triệu Tri Ngật chưa được mấy ngày, ta đã bắt đầu mất ngủ.
Liên tiếp mười đêm, đều từ trong mộng mà tỉnh lại.
Là thèm đến phát tỉnh.
Thảm, thật sự quá thảm.
Mỹ nam nằm ngay bên cạnh, nhìn thấy được, sờ được, nhưng lại không ăn được.
Khóc chết mất.
Vì vậy, ta suýt nữa chảy máu mũi mà quy tiên.
Để ngăn bi kịch xảy ra, ta đưa Triệu Tri Ngật xuống núi tái chẩn, đại phu kê cho mấy thang thuốc, còn nghiêm giọng dặn dò: “Tiểu lang quân thân thể suy nhược, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.”
Lời ngoài ý là: mấy ngày trước tĩnh dưỡng đều uổng phí cả rồi.
Chẳng phải quá phí thời gian sao?
Mặt ta cứng đờ, nhìn tấm hoành phi “Hoa Đà tái thế” treo sau lưng hắn ta mà lâm vào trầm tư.
Chẳng lẽ đây là kẻ lừa đảo giang hồ?
Ra khỏi cửa, ta kéo Triệu Tri Ngật sang một bên, đem nghi ngờ trong lòng nói cho chàng biết.
Triệu Tri Ngật cười nhạt một tiếng: “Nương tử lo xa rồi.”
“Đã là danh y, vậy cớ sao thể hư của chàng mãi chẳng khỏi?”
“Khụ khụ…”
Có lẽ lời ta nói quá thẳng thắn, hắn im lặng hồi lâu, thần sắc có phần ảm đạm: “Có lẽ là căn bệnh từ nhỏ lưu lại… Nương tử… chẳng lẽ là…chê ta rồi sao?”
Cái gì? Ta đâu có chê đâu!
Ý ta là…
“Kìa, phu quân? Chàng nghe ta nói đã!”
Triệu Tri Ngật nhận lấy gói thuốc trong tay ta, xoay người bỏ đi, chẳng cho ta cơ hội giải thích lấy một lời.
Nhìn bóng lưng mỹ miều ấy phủ nỗi cô đơn, lần đầu tiên ta hận cái miệng của mình, sao lại có thể nói ra những lời độc địa như thế?
Tuy nghe chẳng có gì, nhưng với nam nhân mà nói, chính là một loại sỉ nhục.
Đợi đến khi ta tỉnh ngộ thì chỉ còn biết cười xòa làm lành, ra sức giải thích.
Cũng may Triệu Tri Ngật là người thấu tình đạt lý, đi được nửa đường đã tha thứ cho ta.
Do đường lên Long Hổ Sơn xa xôi, thêm việc dỗ dành Triệu Tri Ngật làm mất kha khá thời gian,
Đến khi trời tối sầm mà hai ta còn chưa trở về núi.
Để thể hiện mình là người yêu thương phu quân, ta cắn răng chọn một tửu lâu nhìn có vẻ tử tế để nghỉ lại.
Giá cả thật sự là… đắt tổ bà nó!
Tuy ta là thổ phỉ, nhưng cũng là thổ phỉ có đạo đức, chỉ cướp của bọn cường hào ác bá chứ không động đến dân đen.
Thành ra thương nhân qua lại địa phận Long Hổ Sơn ngày càng ít, tay nghề ta cũng ngày một đói kém.
May mắn thay, dạo trước tam đương gia Bạch Thanh cướp được ít bảo vật, mới tạm thời giải cứu khủng hoảng kinh tế cho sơn trại.
Vì sức khỏe của phu quân, ta thấy khoản tiền này… đáng để tiêu!
4.
Dùng bữa tối xong, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, hỏi han kỹ mới biết thì ra hôm nay là lễ Thất Tịch, buổi tối còn có hội hoa đăng.
Ta vốn là người ưa náo nhiệt, tất nhiên mong muốn được mở mang tầm mắt.
Sau một hồi thuyết phục, Triệu Tri Ngật mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý cùng ta dạo hội đèn.
Đi dạo được nửa buổi, cảm giác duy nhất của ta là — người đông quá giời ơi.
Chưa kịp nhìn rõ cái đèn hoa nào, đã để lạc mất Triệu Tri Ngật rồi.
Nghĩ đến thân thể yếu ớt như tơ liễu kia của chàng, ta sốt ruột đến mức muốn chửi thề.
Hồi ấy nhặt được Triệu Tri Ngật, chàng toàn thân là thương tích, lúc tỉnh dậy chỉ nhớ được tên mình.
Người thì lạ, đất cũng lạ, thật sợ chàng gặp chuyện không hay.
Ta phát cuồng lao vào dòng người tìm kiếm, bất chợt dưới ánh đèn hoa lộng lẫy, phát hiện một nam nhân đeo mặt nạ đang… bắt nạt Triệu Tri Ngật.
You cannot copy content of this page
Bình luận