1.
Lại là một ngày như bao ngày.
Nhận được mật chỉ từ trong cung, ta lập tức phi ngựa không ngừng nghỉ quay về Tam Pháp Ty.
Tình thế cấp bách, ta dẫn theo thuộc hạ cấp tốc điều tra suốt đêm.
Sau một đêm không ngủ, cuối cùng cũng có chút manh mối.
Trên đường điều tra, ta đi ngang qua một hồ nước.
Ban đầu chỉ định dừng lại nghỉ chân chốc lát, không ngờ mặt hồ yên ả bỗng gợn sóng, kế đó có một cái đầu người từ dưới nước nổi lên.
Ta chọn một thân cây cao rậm rạp để ẩn mình quan sát.
Nhìn kỹ lại, thì ra là một cô nương.
Nàng… lại múa ngay giữa hồ.
Ta không biết phải diễn tả cảm giác ấy thế nào—
Tim đập loạn nhịp, cổ họng khô khốc, vừa bối rối, vừa hoảng loạn, lại tựa như vui mừng đến phát điên…
Ngay khoảnh khắc nàng bước lên bờ, tóc ướt sũng vung lên trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
Ta biết, mình xong rồi.
Trái tim lạnh giá suốt hai mươi mốt năm, bỗng dưng điên cuồng khao khát hơi ấm.
Ta âm thầm sai người dò hỏi, mới biết nàng chính là nhị đương gia của Long Hổ Sơn.
Vừa khéo Long Hổ Sơn lại dính líu đến vụ án lần này.
May mắn thay, nàng không tham dự vào.
Ta liền thức trắng đêm, lập lại kế hoạch điều tra mới, chỉ để có cớ đến gần nàng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt vì kế hoạch mới của ta, ngay cả Lạc Ninh cũng không nhịn được mà châm chọc: “Thật là dư thừa.”
Ta vỗ vai y, chỉ đáp: “Ngươi không hiểu.”
Kế hoạch mới khiến thời gian phá án kéo dài hơn, ta bèn mặt dày xin thêm vài ngày với hoàng thượng.
Quả thực là chẳng còn chút thể diện nào…
Nhưng ta — vui như được ban ân sủng.
2.
Cuối cùng cũng sắp được gặp nàng rồi.
Sau khi xác định vị trí xong, ta cố ý ngã từ trên núi xuống trước mặt nàng, giả vờ trọng thương để thu hút sự chú ý.
Quả nhiên, trời không phụ lòng người—nàng cõng ta về nhà, còn tự tay chữa trị cho ta.
Ta lấy cớ là được nàng cứu mạng, đưa ra lời cầu thân muốn lấy thân báo đáp.
Nhưng nàng lại từ chối.
Sau đó ta dùng chút thủ đoạn… Cuối cùng, nàng đã gả cho ta.
Tiểu Cẩm của ta — là một người tốt đẹp đến nhường nào.
Ta hận không thể hòa nàng vào xương máu của mình, chậm rãi mà thưởng thức.
Thế nhưng, kế hoạch vẫn phải tiếp tục.
Vì vậy, vào đêm động phòng hoa chúc, ta cố ý phun một ngụm máu, để bọn họ tưởng rằng ta thân thể suy nhược.
Ngay cả trong lúc ấy, nàng vẫn tranh thủ sờ soạng trên người ta một phen.
Thật là… đúng là nàng đã thích ta rồi.
3.
Khi xuống núi tái khám, nàng còn hào hứng hơn cả ta.
Khi nghe kết quả chẩn đoán, nàng lại bắt đầu nghi ngờ thân phận của Trác Viễn.
Việc này khiến ta có chút bất ngờ — Tiểu Cẩm của ta sao lại tinh tường đến thế?
Để giấu kín thân phận, ta mỉm cười phủ nhận mọi điều nàng suy đoán.
Không ngờ nàng lại nói ra một nguyên nhân khác, làm ta vừa buồn cười vừa bất lực.
Thế mà nàng còn tưởng ta giận, cứ rối rít dỗ dành.
Nếu như không còn nhiệm vụ nào đè trên vai, ta thật muốn được nghe giọng nàng dỗ ta như thế… đến tận thiên trường địa cửu.
4.
Nửa đêm đang ngủ say, ta và Tiểu Cẩm bị tiếng động kỳ quặc từ phòng bên làm tỉnh.
Nàng đòi sang gõ cửa, ta vội ngăn lại.
Nàng hỏi tại sao.
Ta nhất thời nghẹn lời, không biết phải đáp ra sao, đành giả bộ ho mấy tiếng để che giấu lúng túng.
Nhưng cuối cùng… nàng vẫn đi thám thính.
Đêm hôm đó, thật sự quá xấu hổ.
Rạng sáng hôm sau, ta đã làm một việc rất bốc đồng.
Đánh gãy chân tiểu nhị!
Ai bảo hắn dám lẩm bẩm chửi mắng Tiểu Cẩm của ta chứ!
5.
Thì ra dạo bước bên người mình yêu lại là chuyện thú vị đến thế.
Nếu không có người ngoài, chắc còn vui hơn.
Ta ghét Bạch Thanh.
Sớm muộn gì ta cũng khiến gã biến mất khỏi thế gian này.
6.
Tiểu Cẩm của ta… lại mải mê ngắm nhìn nam nhân khác!
Ta giận đến phát điên, suýt nữa thì quên mất thân phận đang cải trang.
Lúc nhận ra, suýt thì tự tay xé bỏ lớp ngụy trang ấy.
Ta vừa chìm đắm trong ôn nhu, lại vừa phải kiềm nén dục vọng.
Cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng.
Ta giở một chiêu nho nhỏ, khiến nàng tưởng rằng ta phát sốt.
Nàng đã chăm sóc ta cả một đêm.
Nhìn nàng say ngủ, ta tham lam muốn cất giấu nàng mãi mãi.
7.
Tiểu Cẩm của ta… lại nghi ngờ ta nữa rồi.
Hu hu… sao nàng nỡ bỏ thuốc mê ta chứ…
Thôi thì… phối hợp một chút cũng được.
8.
Thân phận của ta lộ sớm hơn dự tính…
Giờ biết phải đối mặt với Tiểu Cẩm thế nào đây?
9.
Tiểu Cẩm… lại sợ ta.
Ta thật sự rất đau lòng…
10.
Tiểu Cẩm lại còn nghi ngờ ta thích nam nhân?!
Ta giận thật rồi…
Nhưng nhìn nàng thân thể vẫn còn yếu, cơn giận trong lòng lại không nỡ nổi lên.
11.
Tiểu Cẩm của ta… cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về ta rồi.
12.
Tiểu Cẩm của ta… lại sắp làm mẫu thân rồi.
Còn ta… sắp được làm phụ thân.
Thật tốt quá…
— Hoàn —
You cannot copy content of this page
Bình luận