Ta Là Mẹ Quả Phụ Của Nữ Chính

Chương 20:

Chương trước

Chương sau

Nụ hôn này rất nhẹ, như một sự thử nghiệm thoáng qua.

 

Bởi vì tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi anh, ví dụ như…

 

“Anh không phải là tài xế gây tai nạn sao?”

 

Tiêu Chỉ nhún vai, vẻ mặt đầy vô tội: 

 

“Đương nhiên không phải, anh là người đi xe đạp kia.”

 

Câu trả lời này khiến tôi sững sờ hồi lâu, sau đó mới kịp nhận ra sai lầm của mình.

 

Chỉ tại tôi và Chu Ninh Thần ngay từ đầu đã có thành kiến, cứ nghĩ rằng Tiêu lão tướng quân – Tiêu Đình – với dáng vẻ thù hận cả xã hội, nhất định đã có một cuộc sống không như ý. 

 

Vì thế, vô thức mặc định rằng người đi xe đạp chính là ông ta.

 

Từ đó, tôi và Chu Ninh Thần cũng nghiễm nhiên cho rằng Tiêu Chỉ chính là tài xế gây tai nạn.

 

Tiêu Chỉ bất đắc dĩ xoa đầu tôi: 

 

“Em tỉnh lại rồi, nhưng không đi tìm hiểu tình hình vụ tai nạn sao?”

 

Cũng đúng… Nếu tôi chịu tìm hiểu một chút, hẳn đã nhận ra có gì đó không đúng.

 

Tôi gượng cười, lắc đầu: 

 

“Không, lúc đó em cứ nghĩ anh đã chết rồi, cả ngày mơ màng sống qua ngày, đâu còn tâm trạng mà quan tâm chuyện gì nữa.”

 

Tiêu Chỉ im lặng một lúc, sau đó vươn tay nhéo má tôi, lực không nhẹ không mạnh.

 

“Ngốc.”

 

Tôi mím môi, không phản bác. Đúng là ngốc thật.

 

Vì thế mà tôi cứ cố chấp tin vào kết luận của mình, hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ diễn biến nào sau đó.

 

Mẹ tôi cũng không đoán được suy nghĩ của tôi, nên không dám nhắc đến chuyện này trước mặt tôi.

 

Nhớ lại gương mặt “Tiêu lão tướng quân” trên bia mộ, một khuôn mặt nhìn qua đã thấy chẳng phải người tốt, tôi thấp giọng hỏi:

 

“Vậy… tài xế gây tai nạn, cũng chính là Tiêu lão tướng quân kia, ông ta gây ra vụ tai nạn này không phải do bất cẩn, mà là cố tình đâm xe để trả thù xã hội sao?”

 

“Đúng.”

 

Tiêu Chỉ khẽ gật đầu.

 

Tôi nhớ đến Tiêu lão tướng quân trong sách, kẻ từng câu kết với địch quốc, trong lòng không khỏi cảm thán. 

 

Quả nhiên, “tướng do tâm sinh”, bất kể sống ở đâu, con người đó vẫn là một mối họa.

 

“Chúng ta đều cùng xuyên vào sách, vậy tại sao ông ta lại chết?”

 

“Không biết nữa…”

 

Tiêu Chỉ nhíu mày, dường như cũng có chút nghi hoặc: 

 

“Có lẽ là vì ông ta gây quá nhiều tội nghiệt, đến mức ông trời cũng không chịu nổi nữa chăng.”

 

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát.

 

Tôi chợt hỏi: 

 

“Tên thật của anh ngoài đời là gì?”

 

Nghĩ cũng buồn cười, hai chúng tôi nói chuyện bao lâu, thậm chí còn hôn nhau, vậy mà đến giờ tôi vẫn chưa biết tên anh ấy.

 

Anh khẽ cười, chậm rãi nói ra một cái tên mà tôi đã quen thuộc đến tận xương tủy:

 

“Tiêu Chỉ.”

 

Tôi ngẩn ra: “Ý em là tên ngoài đời cơ mà.”

 

“Vẫn là Tiêu Chỉ.”

 

Tôi sững sờ.

 

Sao lại trùng hợp đến vậy? Anh ấy có gương mặt giống hệt Tiêu Chỉ trong sách, ngay cả cái tên cũng không khác.

 

Tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi, liệu có phải Tiêu Chỉ trong sách thật sự đã xuyên qua thế giới này không?

 

Như thể đoán được suy nghĩ của tôi, anh bật cười, vẫy tay ra hiệu.

 

“Lại đây, anh nói cho em một bí mật.”

 

Tôi bị cử chỉ của anh làm cho tim đập loạn nhịp, liền tiến gần hơn.

 

Thế nhưng, bí mật còn chưa nghe thấy, tôi đã bị anh hôn trộm một cái.

 

“Tiêu Chỉ!”

 

Tôi giận dỗi trách mắng, nhưng lại không hề tức giận chút nào.

 

Không có cách nào khác, tôi quá mê gương mặt này rồi.

 

Đừng nói chỉ là hôn một cái, ngay cả nếu anh ấy có làm chuyện gì quá đáng hơn, tôi e là cũng cam tâm tình nguyện.

 

Nhưng Tiêu Chỉ không tiếp tục trêu đùa, anh chỉ hôn nhẹ rồi vươn tay kéo tôi vào lòng, ôm tôi theo một tư thế mà cả hai đều đã quá quen thuộc.

 

“Thật ra…”

 

Anh khẽ nói, giọng trầm thấp: 

 

“Cuốn sách đó là do anh viết, nhân vật Tiêu Chỉ chính là lấy anh làm nguyên mẫu, vì vậy nhân vật trong sách mới có cùng tên và diện mạo với anh.”

 

Tôi sửng sốt.

 

Thì ra… là như vậy.

 

Đột nhiên, tôi nhớ ra một chuyện khác: 

 

“Vậy… làm sao anh biết em tên là Nhan Nhan?”

 

Tôi có thể đảm bảo rằng, trong thế giới thực, trước đó tôi chưa từng quen biết Tiêu Chỉ.

 

Bởi vì với một khuôn mặt xuất sắc như vậy, chỉ cần gặp một lần chắc chắn sẽ không thể quên được.

 

Hết Chương 20:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page