Ta Là Mẹ Quả Phụ Của Nữ Chính

Chương 19:

Chương trước

Chương sau

Là một đôi bốt da nam màu đen, vừa nhìn đã có chút quen thuộc, giống hệt đôi ủng quan phục mà Tiêu Chỉ thường mang trong sách.

 

Tán ô che khuất tầm nhìn, nhưng tôi còn chưa kịp nhìn rõ điều gì, trái tim đã bắt đầu đập loạn nhịp.

 

Trong cơn mơ hồ, tôi bỗng có một ảo giác, rằng mình đã quay lại bên Tiêu Chỉ.

 

Tôi chậm rãi dịch ô sang một bên.

 

Hình dáng cao lớn của người đàn ông dần hiện rõ trong tầm mắt, từng đường nét, từng cử chỉ, không hề khác biệt so với Tiêu Chỉ trong trí nhớ của tôi.

 

Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

 

Mang theo chính câu nói mà tôi đã khắc sâu trong lòng, từng chữ, từng chữ một:

 

“Nếu di nương cô đơn, vì sao không tìm ta? Vì sao lại đến mộ người khác dâng hoa từ biệt, còn để mắt đỏ hoe thế này?”

 

10

 

Là một giọng nói quen thuộc.

 

Tay tôi buông lỏng, chiếc ô rơi xuống đất.

 

Tôi cũng nhìn rõ người trước mặt.

 

Là Tiêu Chỉ…

 

Hơn nữa, gương mặt, vóc dáng, từng đường nét của anh ấy không hề khác chút nào so với Tiêu Chỉ trong trí nhớ của tôi.

 

Nếu phải nói có gì khác biệt, thì có lẽ anh ấy gầy hơn một chút.

 

Anh ấy khẽ cười nhìn tôi, nhưng đôi mắt cũng dần đỏ hoe.

 

Giữa nghĩa trang trống trải, anh dang tay về phía tôi, giọng nói có chút khàn khàn:

 

“Xin lỗi, anh đến muộn rồi.”

 

Mắt tôi đỏ hoe, lao vào vòng tay anh, cắn mạnh lên vai anh một cái. 

 

Nghe thấy tiếng hít sâu đầy đau đớn bên tai, tôi lại đau lòng mà buông ra.

 

“Em tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa…”

 

Tôi vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, giọng nghẹn ngào.

 

Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, từng chút, từng chút một, giọng nói cũng mang theo sự nghẹn ngào khó giấu:

 

“Anh đã nói sẽ đi cùng em, thì nhất định sẽ đến.”

 

Tôi ngước mắt nhìn anh, nỗi uất ức trong lòng lập tức dâng trào, giọng run rẩy:

 

“Nếu vẫn còn sống, tại sao không sớm đến tìm em? Thời gian qua em đã…”

 

Thời gian qua, thật sự chẳng khác nào sống không bằng chết.

 

Tiêu Chỉ khẽ thở dài, bàn tay siết chặt lấy tôi.

 

Sau khi vùi đầu trong lòng anh mà khóc cho đã, tôi kéo anh rời khỏi nơi này thật nhanh. 

 

Dù sao đây cũng là nghĩa trang, trời âm u mưa dầm, ở lâu quá cũng khiến người ta rợn tóc gáy.

 

Vì cả hai đều bị ướt, tôi dẫn anh về nhà mình.

 

Đó là căn hộ tôi tự mua, cha mẹ rất ít khi ghé qua.

 

Tắm rửa xong, tôi lấy bộ quần áo mà cha để quên ở đây đưa cho anh.

 

Hai chúng tôi ngồi trên sàn nhà, lặng lẽ nhìn nhau.

 

Nhìn nhau một lúc lâu, tôi bỗng nhiên sực tỉnh, vội vàng đưa tay che mặt.

 

“Em…”

 

Trong sách, Tứ di nương là một tuyệt thế yêu cơ, từ trong ra ngoài đều mang vẻ quyến rũ trời sinh.

 

Tôi tuy không xấu, nhưng cũng chẳng phải đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì.

 

Tôi lo lắng, sợ rằng Tiêu Chỉ sẽ chê bai tôi.

 

Hơn nữa, tôi chưa từng nghĩ rằng, trong thế giới thực, Tiêu Chỉ lại có diện mạo giống hệt như trong sách.

 

Anh khẽ cười, nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, ánh mắt chăm chú quan sát khuôn mặt tôi từng chút một.

 

Bị anh nhìn như vậy, tôi có chút căng thẳng: 

 

“Có phải… rất thất vọng không?”

 

“Đương nhiên…”

 

Anh kéo dài giọng, khiến trái tim tôi lập tức rơi thẳng xuống đáy vực.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, ý cười trong mắt anh càng sâu hơn, rồi thốt ra mấy chữ tiếp theo: 

 

“Không thất vọng.”

 

Anh tiến lại gần tôi, như thể ngày trước, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay lướt qua má tôi.

 

Chỉ là…

 

Ngón tay anh lúc này ấm áp và mềm mại, không còn thô ráp như trước.

 

Tiêu Chỉ nghiêng đầu, ánh mắt như đang cẩn thận phác họa từng đường nét trên gương mặt tôi, rồi chạm tay lên má tôi, giọng điệu nghiêm túc và chân thành:

 

“Vừa vặn đúng với dáng vẻ anh thích, không khác chút nào.”

 

“Thật sao?”

 

“Thật.”

 

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt kiên định.

 

Khuôn mặt này… bao lâu rồi không được nhìn thấy. 

 

Tôi cứ lặng lẽ ngắm anh, cảm giác như có gì đó khuấy động tận sâu trong tim.

 

Ánh mắt giao nhau, Tiêu Chỉ bật cười, anh đưa một tay lên che mắt tôi, ngay sau đó, môi tôi liền cảm nhận được một xúc cảm mềm mại.

 

Hơi ấm quen thuộc này khiến tôi như lạc vào một giấc mộng xa vời.

 

Hết Chương 19:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page