Ta Là Mẹ Quả Phụ Của Nữ Chính

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Tôi muốn an ủi đôi câu, nhưng sau khi há miệng, cuối cùng lại chẳng thể thốt nên lời.

 

Chúng tôi đều hiểu rõ, cậu ấy và Tam tiểu thư, một người là con người thật sự ở thế giới này, còn một người, chỉ là nhân vật hư cấu không có máu thịt trong sách mà thôi.

 

Tình cảm này, chẳng khác nào trăng dưới nước, hoa trong gương.

 

Định sẵn một kết cục hư không.

 

Lặng im hồi lâu, cậu ấy ngước mắt nhìn tôi: 

 

“Vậy, Tiêu Chỉ chính là người thứ tư xuyên vào sách sao?”

 

Tôi gật đầu.

 

“Vậy vị phó tướng kia, chắc chắn là do Tiêu Chỉ cố tình sắp xếp để đóng giả.”

 

“Hắn làm vậy để làm gì?”

 

Chu Ninh Thần đầy nghi hoặc: 

 

“Nếu đã là người cùng xuyên sách, vì sao hắn lại giấu chúng ta, thậm chí còn cố tình huấn luyện một người trong sách để giả mạo?”

 

Bất chợt, tôi nhớ đến Tiêu lão tướng quân – kẻ từng ngầm cấu kết với địch quốc, tìm mọi cách muốn đẩy Tiêu Chỉ vào chỗ chết.

 

Dường như tôi đã hiểu ra đôi phần.

 

“Có lẽ… là để đánh lạc hướng người khác.”

 

 

Cuộc trò chuyện này, cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.

 

Không lâu sau, tôi xuất viện. 

 

Tôi và Chu Ninh Thần vẫy tay tạm biệt, cả hai ngầm hiểu mà không hề giữ lại phương thức liên lạc của nhau.

 

Cùng trải qua sinh tử, cùng trải qua giấc “mộng” hoang đường ấy, mối quan hệ của chúng tôi, ở một mức độ nào đó, giống như chiến hữu trên chiến trường. 

 

Nhưng…

 

Chúng tôi đều hiểu rõ, những ký ức tựa hoa trong gương, trăng đáy nước ấy, là một vết thương không muốn chạm vào thêm lần nào nữa.

 

Tôi đã nghĩ, chỉ cần coi tất cả như một giấc mơ, sau khi xuất viện, tôi có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

 

Nhưng…

 

Tôi sai rồi.

 

Tôi hoàn toàn không thể thoát ra khỏi bóng ma mà Tiêu Chỉ để lại.

 

Những lời trêu chọc đầy ám muội, những khoảnh khắc thân mật vấn vương, thứ tình cảm cùng nhau trải qua sinh tử ấy, khác hẳn với những xúc cảm thoáng qua của cuộc sống thực tại.

 

Nó quá mê hoặc, cũng quá chí mạng.

 

Muốn xóa sạch ký ức ấy, chẳng khác nào phải móc xương lóc thịt, đau đớn đến mức mất nửa mạng sống.

 

Thậm chí, tôi còn không dám đến mộ Tiêu Chỉ để nhìn anh lần cuối, để xem rốt cuộc anh có dáng vẻ thế nào, tên thật là gì.

 

Tôi không dám.

 

Tiêu Chỉ đã từng nói đúng, tôi quá nhát gan.

 

Tôi sợ đến mức chỉ biết co mình lại, không dám nghĩ đến bất cứ điều gì liên quan đến anh ấy.

 

Nhưng…

 

Dù đã trốn tránh như vậy, nỗi đau vẫn không chịu buông tha tôi.

 

Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi xoay người theo thói quen, nhưng đợi tôi chẳng còn là vòng tay ấm áp quen thuộc nữa.

 

Mà chỉ có luồng khí lạnh lẽo vô tận, hoặc chăn gối bị vò nát thành một đống.

 

Không có Tiêu Chỉ.

 

Từ đó về sau, đêm dài vô tận, mỗi một đêm đều khó mà chịu đựng.

 

Cuối cùng, đến ngày 12 tháng 7, tôi vẫn quyết định mua hoa, tìm đến nghĩa trang nơi Tiêu Chỉ được chôn cất.

 

Bởi vì, ngày này chính là ngày trong sách, tôi và anh ấy thành thân.

 

Có lẽ ngay cả ông trời cũng tiếc nuối thay cho anh, suốt cả ngày, mưa lất phất rơi không ngớt, bầu trời âm u nặng trĩu.

 

Tôi bước đến trước bia mộ, đặt bó hoa xuống, lặng lẽ nhìn gương mặt trên bia đá.

 

Tiêu Chỉ… đã hơn ba mươi tuổi rồi sao?

 

Người trong bức ảnh trông tầm ba, bốn mươi, nhưng diện mạo…

 

Khó mà lọt mắt.

 

Không phải tôi hời hợt đánh giá vẻ ngoài, mà là dù nhìn ngang nhìn dọc, người này cũng chẳng giống Tiêu Chỉ chút nào.

 

Tôi biết diện mạo trong sách vốn chỉ là một lớp vỏ hư cấu, nhưng tôi tin rằng “tướng do tâm sinh”, mà gương mặt trên bia mộ này, chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra đó là loại người nham hiểm, gian trá.

 

Tôi cứ đứng như vậy thật lâu, nhưng mãi vẫn không thể kết nối người trong ảnh với Tiêu Chỉ trong ký ức của mình.

 

Cầm ô lâu quá, cánh tay tôi cũng có chút mỏi nhừ.

 

Tôi nhìn bức ảnh lần cuối, nhẹ giọng nói:

 

“Tiêu Chỉ, tạm biệt nhé.”

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi xoay người, trong tầm mắt lại đột nhiên xuất hiện một đôi giày.

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page