Ta Là Mẹ Quả Phụ Của Nữ Chính

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Môi hắn phủ xuống môi ta, khẽ mơn trớn, giọng nói khàn khàn:

 

“Như thế này, sẽ đỡ đau.”

 

Ta bỗng chốc không thể nói nên lời.

 

Lặng đi vài giây, ta cố ý trêu hắn:

 

“Còn có cách giảm đau hiệu quả hơn, tướng quân muốn thử không?”

 

Hắn rút tay lại, nhàn nhạt liếc ta một cái:

 

“Yêu tinh.”

 

Ta mím môi cười, nam yêu tinh gặp nữ yêu tinh, chẳng phải vừa hay là một đôi sao?

 

Sau khi vụng về giúp hắn băng bó xong, chúng ta cùng nằm xuống ngủ mà vẫn giữ nguyên y phục.

 

Ta không ngủ được, liền ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Gương mặt hắn khi nghiêng đầu cũng hoàn mỹ đến đáng sợ, từng đường nét như được thần linh đẽo gọt cẩn thận.

 

“Tiêu Chỉ.”

 

“Ừ?”

 

Hắn khẽ lên tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn ta.

 

Có lẽ là do đêm quá quyến rũ, cũng có lẽ là do người đàn ông này quá mức mê hoặc lòng người, những bí mật đè nặng trong lòng ta, ta không thể không nói ra.

 

“Nếu như…”

 

Ta hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi hắn:

 

“Nếu ta không phải di nương của ngươi thì sao?”

 

Tiêu Chỉ khựng lại một chút, sau đó khẽ conh môi cười:

 

“Thì ta sẽ lập tức ăn nàng.”

 

Lần này đến lượt ta sững sờ.

 

Cái gì mà với cái gì?

 

Mặt ta lập tức đỏ bừng, ta hờn dỗi nói:

 

“Không phải ý đó! Ý ta là… Nếu như, thực ra ta không phải Tứ di nương thì sao?”

 

Tiêu Chỉ dường như chẳng hề bất ngờ, giọng điệu bình thản:

 

“Vậy nàng là ai?”

 

“Nếu…”

 

Ta cẩn trọng lựa lời:

 

“Nếu ta là người đến từ nghìn năm sau thì sao?”

 

“Nghìn năm sau?”

 

Tiêu Chỉ khẽ cười:

 

“Nghe có vẻ thú vị.”

 

Sau đó… hắn chẳng nói gì thêm.

 

Ta chờ một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được mà ngạc nhiên hỏi hắn:

 

“Hết rồi à? Ngươi không có gì muốn hỏi sao?”

 

Tiêu Chỉ nhàn nhạt cười, nhẹ giọng hỏi một câu khiến ta không kịp trở tay:

 

“Vậy ở nghìn năm sau, nàng có người trong lòng không?”

 

Ta sững sờ, sau đó lắc đầu:

 

“Không có.”

 

Tiêu Chỉ bất ngờ lật người, bàn tay bị thương giấu sau lưng, tay còn lại chống xuống bên đầu ta.

 

“Vậy còn ở đây?”

 

Ta nhướng mày, cố ý chọc tức hắn:

 

“Có chứ, lão tướng quân mà.”

 

Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Chỉ lập tức biến đổi.

 

Ta chậm rãi bước tới, đứng bên cạnh hắn.

 

“Tướng quân đang nhìn gì vậy?”

 

Nghe ta hỏi, Tiêu Chỉ nghiêng đầu liếc nhìn ta, cánh tay dài khẽ vươn ra, dễ dàng kéo ta vào trong lòng.

 

Mặt ta tức khắc đỏ bừng: 

 

“Ngươi điên rồi sao!”

 

Đây là quân doanh đó!

 

Tiêu Chỉ nhếch môi cười nhàn nhạt, bộ dáng thản nhiên: 

 

“Không sao, bọn họ không dám nhìn.”

 

Ta liếc mắt nhìn quanh, quả nhiên, các tướng sĩ xung quanh đều không dám đưa mắt sang phía này.

 

Ta giãy giụa nhưng chẳng có tác dụng, đành ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn.

 

Tiêu Chỉ lặng lẽ nhìn về phương xa, rất lâu sau, hắn bỗng nhiên khẽ thở dài một tiếng:

 

“Sắp rồi…”

 

“Cái gì sắp rồi?”

 

Hắn lắc đầu, nhưng chỉ mỉm cười mà không nói.

 

Trận chiến lần này không dễ dàng gì, kéo dài suốt mười ngày.

 

Trong suốt mười ngày, đêm nào ta và Tiêu Chỉ cũng ngủ chung một doanh trướng, tình cảm theo đó mà tăng nhanh chóng mặt.

 

Mỗi đêm trước khi ngủ, hắn đều ôm ta trong lòng, chúng ta sát bên tai nhau, thân mật đến cực hạn, nhưng chưa từng bước qua ranh giới cuối cùng.

 

Ta nghĩ, có lẽ là vì tình thế không cho phép, dù sao cũng đang ở trong quân doanh, nếu đêm nào cũng đắm chìm trong chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chẳng phải sẽ bôi nhọ danh tiếng của vị Trấn Quốc tướng quân này sao?

 

Nhưng mà…

 

Hai ngày sau, chúng ta đại thắng trở về.

 

Đêm đó, Tiêu Chỉ vẫn như thường lệ bước vào phòng ta, vô cùng quen đường quen lối mà leo lên giường ta, lòng bàn tay ấm áp đặt sau đầu ta, những nụ hôn dày đặc rơi xuống.

 

Ta vốn tưởng mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên mà tiến triển, vì vậy nắm chặt lấy vạt áo hắn, căng thẳng đến mức toàn thân cứng ngắc.

 

Thế nhưng… chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

 

Hắn vẫn như trước, sau khi hôn xong liền ôm ta vào lòng, giọng nói tuy mang theo vài phần khàn khàn vì động tình, nhưng lời hắn nói ra lại chẳng khác gì một gáo nước lạnh tạt thẳng xuống đầu ta:

 

“Đêm đã khuya rồi, ngủ đi.”

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page