Ta Là Mẹ Quả Phụ Của Nữ Chính

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Ta trừ phi điên rồi, nếu không, sao có thể cùng hắn làm chuyện gì đó ngay trong quân doanh này, nơi mà chiến trận có thể bùng nổ bất cứ lúc nào?

 

“Tiêu Chỉ.”

 

“Ừm?”

 

Ta đỏ mặt chỉnh lại y phục: 

 

“Trong phủ, những di nương khác, ngươi đã từng thân cận như thế này với ai chưa?”

 

Không biết hắn lấy từ đâu ra một bầu rượu, mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm.

 

“Chỉ có nàng.”

 

Chỉ ba chữ ngắn ngủi này…

 

Ta vô cùng hài lòng.

 

Thế nhưng, nữ nhân vốn có bản tính như vậy, ta lại không nhịn được mà tiếp tục hỏi:

 

“Vậy… với nữ nhân khác, ngươi đã từng có chưa?”

 

“Chưa từng.”

 

Ta hài lòng cong khóe môi, nhưng bỗng chốc nhận ra rằng, dường như… ta không chỉ thèm khát thân thể của hắn.

 

Những ngày xuyên vào sách cũng chưa tính là quá lâu, thế nhưng, dường như ta thực sự đã dành một thứ tình cảm không bình thường cho người “kế tử” yêu nghiệt này.

 

Đêm ấy, giấc ngủ không yên ổn.

 

Nửa đêm, tiếng tù và chợt vang lên, quân địch tập kích.

 

Tiêu Chỉ nhanh chóng khoác lên chiến giáp, cầm kiếm rời khỏi doanh trướng.

 

Trước khi đi, hắn lặng lẽ nhìn ta thật sâu, nhưng không nói lời nào.

 

Sau khi hắn rời đi, không lâu sau, một nam nhân xa lạ vén rèm bước vào, giọng nói cung kính:

 

“Phu nhân, tướng quân lệnh cho ta ở lại bảo vệ người. Nếu chiến sự bùng phát, ta sẽ lập tức đưa người về phủ.”

 

Ta nhìn chằm chằm vào hắn:

 

“Tương quan lực lượng giữa ta và địch thế nào?”

 

Hắn thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói thật:

 

“Binh lực của chúng ta… nhiều nhất chỉ bằng một nửa bên đối phương.”

 

Tim ta chợt siết lại.

 

Thế nhưng, đột nhiên ta cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Một nửa?

 

Ta đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn:

 

“Ngươi… ngươi cũng là người xuyên sách?”

 

Hắn dường như có chút căng thẳng, sau đó gật đầu:

 

“Phải.”

 

Lòng ta chợt nhẹ đi một chút, như vậy thì bốn người xuyên sách đã tìm thấy đầy đủ.

 

Ta đứng dậy, bước đến trước mặt hắn:

 

“Ngươi đã xuyên đến đây như thế nào? Còn nhớ không?”

 

Hắn lắc đầu:

 

“Gần đây đầu ta đau dữ dội, chẳng nhớ nổi điều gì cả.”

 

“Không nhớ gì sao?”

 

Ta nghi hoặc nhìn hắn:

 

“Kể cả ký ức về cuộc sống hiện đại à?”

 

Hắn thoáng do dự, sau đó gật đầu.

 

Ta sinh lòng hoài nghi, liền hạ giọng thử hỏi:

 

“Kỳ biến ngẫu bất biến…”

 

Hắn đáp lại rất nhanh:

 

“Ký hiệu nhìn theo góc phần tư.”

 

“Chiêng trống vang trời?”

 

“Pháo nổ tưng bừng.”

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, những điều này nhân vật trong sách không thể nào biết được.

 

Có lẽ hắn thực sự bị mất trí nhớ do chấn thương từ tai nạn xe hơi.

 

Xuyên sách vốn là chuyện huyền diệu khó lường, ai mà đoán định được?

 

Sau đó, ta không hỏi thêm, hắn cũng chẳng lên tiếng, chỉ thủ kiếm đứng lặng lẽ trước cửa doanh trướng, giữ nguyên tư thế như một hộ vệ trung thành.

 

Cũng may mắn thay…

 

Khi trời gần sáng, Tiêu Chỉ dẫn quân trở về.

 

Quân địch tập kích ban đêm, quân số không quá nhiều, mà Tiêu Chỉ sớm đã có sự đề phòng, vậy nên thiệt hại không đáng kể.

 

Ngược lại, đối phương lại hấp tấp tiến công, tổn thất nghiêm trọng, gần như toàn bộ toán quân đột kích đều bị tiêu diệt.

 

Tiêu Chỉ bị thương.

 

Vị phó tướng cũng là người xuyên sách kia thấy Tiêu Chỉ trở về, liền lập tức thức thời rút lui.

 

Tiêu Chỉ chậm rãi bước vào doanh trướng, một mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra trong không khí.

 

Ta muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thể thốt nên lời, chỉ lặng lẽ tiến lên, thay hắn băng bó vết thương.

 

Vết thương của hắn nằm trên cánh tay, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng máu chảy không ít.

 

Ta chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm xử lý vết thương, chỉ có thể vụng về giúp hắn bôi thuốc.

 

Suốt quá trình, Tiêu Chỉ không hề lên tiếng, dù có đau, hắn cũng chỉ hơi cau mày, không rên lấy một tiếng.

 

Nhìn thấy vậy, trái tim ta lại đau xót.

 

“Nếu đau thì cứ kêu lên, thật sự không chịu được thì cắn ta cũng được…”

 

Lời còn chưa dứt, Tiêu Chỉ bỗng nhiên đưa tay giữ chặt sau đầu ta, cúi xuống hôn ta thật sâu.

 

Nơi chiến trường, trong doanh trướng, dưới màn đêm tịch mịch, môi lưỡi quấn quýt.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page