Ta là Diêm Vương

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Bách quan rối loạn thành một đám.

 

Văn thần co rút vào góc điện, võ tướng nắm chặt tay quan sát tình thế.

 

Ngự Lâm quân xông vào Kim Loan điện, vây kín lấy ta.

 

Thống lĩnh Ngô Ảnh che chở Lý Hiển phía sau.

 

Lý Hiển mắt đỏ hoe, ánh mắt lưu luyến rời khỏi thân thể Mạnh Tình Hinh, đau đớn nhìn về phía ta: “Lâm Uyển, ngươi chính là một nữ nhân đố kỵ.”

 

“Ngươi tưởng giet Tình Hinh, Trẫm sẽ lập ngươi làm Hậu sao? Không, Trẫm chỉ muốn giet ngươi để báo thù cho Tình Hinh mà thôi.”

 

Ta khẽ nhếch môi: “Không, ta là Diêm Vương. Ta không chỉ giet Mạnh Tình Hinh, mà còn cả ngươi…”

 

Mũi kiếm nhỏ máu chỉ thẳng vào Lý Hiển, thân thể hắn run rẩy thấy rõ.

 

Thế nhưng khi nhìn thấy Ngự Lâm quân đang bảo hộ mình, hắn lại lập tức trấn định: “Muốn nghịch thiên? Cũng phải xem ngươi có bản lĩnh hay không. Trẫm chỉ cần ra lệnh một tiếng, Ngự Lâm quân lập tức sẽ chém ngươi thành tám khúc.”

 

Ta nhướng mày: “Bệ hạ còn nhớ chăng, Ngô Ảnh vốn là do ta đích thân huấn luyện, chẳng qua chỉ là tâm phúc ta tạm thời cho mượn.”

 

Lý Hiển cười lớn: “Hahaha, ngươi thật sự nghĩ người trước mặt là Ngô Ảnh sao? Ngô Ảnh thật đã bị ngươi xử tử trong chiếu ngục rồi.”

 

Ta nhìn về phía Ngô Ảnh – kẻ ánh mắt chợt dao động: “Phải không?”

 

Ngô Ảnh đang che trước người Lý Hiển đột ngột quay người, đao kề sát cổ Lý Hiển.

 

Ngự Lâm quân trên Kim Loan điện đồng loạt tạo phản, chế ngự toàn bộ bách quan trong điện.

 

Sắc mặt Lý Hiển lập tức trắng bệch: “Ngô Hình, ngươi điên rồi sao?”

 

Ta cười khẩy một tiếng: “Ngô Hình gì chứ, Ngô Hình thật đã bị ngươi giet trong chiếu ngục từ lâu.”

 

Lý Hiển ngây người.

 

Hai tháng trước, lần đầu ta tới chiếu ngục, thanh âm yếu ớt kia chính là do Ngô Ảnh phát ra.

 

Từ miệng Ngô Ảnh mới biết tên chó má Lý Hiển đã từ lâu chẳng còn tin tưởng ta.

 

Hắn bày kế nhốt Ngô Ảnh vào chiếu ngục, lại đưa huynh đệ song sinh của y – Ngô Hình ra thế chỗ.

 

Sau khi cứu được Ngô Ảnh, ta thuận tay tráo đổi hai người lại.

 

Nay, Ngự Lâm quân toàn bộ đều nằm trong tay ta.

 

Sau khi ngộ ra, Lý Hiển lập tức rối loạn: “Ám vệ, ám vệ của Trẫm đâu, còn không mau tới cứu giá!”

 

Ta chán ghét: “Hét cái gì? Ám vệ do ta huấn luyện, tự nhiên biết rõ nhược điểm của bọn họ ở đâu.”

 

Không còn bài tẩy, Lý Hiển uể oải liếc nhìn lưỡi đao kề cổ, giọng nói yếu mềm đi: “Uyển Uyển, chẳng phải nàng muốn làm Hoàng hậu sao? Nàng thả Trẫm, Trẫm lập tức phong nàng làm Hậu. Về sau, Trẫm và nàng cùng hưởng thiên hạ.”

 

Ta từng cũng nghĩ như vậy.

 

Dựa vào Lý Hiển, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, giành lấy một đời tự do.

 

Nay ta mới hiểu, dựa vào người chẳng bằng dựa vào chính mình.

 

Ta tiến đến gần Lý Hiển, đoản kiếm đẫm máu kề dưới cằm hắn: “Bây giờ nói gì cũng đã muộn!”

 

Ngay khi ta sắp ra tay, Thái hậu từ sau rèm lao ra, lệ rơi đầy mặt: “Lâm Uyển, hạ thủ lưu tình! Hiển nhi là do một tay ngươi nuôi lớn, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy!”

 

Lý Hiển vành mắt đỏ au: “Uyển Uyển, nàng còn nhớ…”

 

“Ồn ào!”

 

Đoản kiếm đâm mạnh về phía trước, Lý Hiển mở to mắt, miệng há to, chẳng bao lâu đã mềm oặt ngã xuống đất.

 

“Hoàng nhi!”

 

Thái hậu trợn mắt trắng dã, ngất xỉu tại chỗ.

 

Ta thu kiếm về, nhìn về phía bách quan.

 

Trong mắt họ ít nhiều đều có vẻ sợ hãi, khi ta đảo mắt qua, ai nấy đều không tự chủ được mà dời ánh nhìn.

 

Ta biết, bọn họ đã sợ rồi.

 

Dù sao trong vòng một năm ngắn ngủi, ta đã giet hai vị tân hoàng của bọn họ.

 

Song, vẫn có kẻ không sợ.

 

Phụ quốc công râu bạc bước ra một bước: “Lâm tướng quân, lần này người ra tay là để phò trợ hoàng tử nào lên ngôi?”

 

Ta đầy hứng thú nhìn về phía Phụ quốc công.

 

Lão già này không ngờ vẫn còn nhớ ta vốn là tướng quân trước khi nhập cung.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page