3.
Việc đầu tiên ta nhờ hệ thống giúp là chữa lành đôi chân.
Lý Hiển nay đã là Đại Càn Hoàng đế, bên cạnh hắn có ám vệ do chính tay ta huấn luyện.
Muốn giet hắn, lập tân đế, nào phải chuyện dễ dàng.
Chỉ còn ba tháng, ta cần phải toan tính cẩn thận.
Ta nhảy bật khỏi giường, không nhịn được tán dương hệ thống: “Được lắm thống tử, ngươi đã lợi hại thế, sao không tự tay giet quách bọn họ cho rồi?”
Hệ thống im lặng: 【Năng lực của ta chỉ có thể tác động lên ký chủ, còn kịch tình thì phải do ngươi thúc đẩy.】
Ta nhướng mày, lật mình xuống giường, khoác lên hắc y hành tẩu đêm, như u linh mà lặng lẽ rời khỏi.
Hệ thống lải nhải trong đầu: 【Nam chủ tội nghiệp của ta a, tuyến An Bình vương bị ngươi giành trước, nam chủ còn chưa đến được phương Bắc đã bị thập hoàng tử đánh vào chiếu ngục, hiện giờ không rõ sống chet…】
Ta nhẫn không nổi: “Còn lắm lời nữa ta giet luôn nam chủ.”
Hệ thống a lên một tiếng, ngoan ngoãn im miệng.
Có sự giúp đỡ của hệ thống, ta thuận lợi xâm nhập chiếu ngục, diện kiến nam chủ trong thế giới sách.
Tiên đế tứ hoàng tử – Lý Thịnh.
Lý Thịnh vận bạch y thanh đạm, tóc đen như thác đổ rũ bên má, dung nhan tinh xảo, chân mày như họa, dẫu bị giam cầm vẫn không che nổi khí độ như tiên nhân hạ phàm.
Vừa khi ta tới gần, Lý Thịnh đã ngẩng đầu nhìn lại: “Vào chiếu ngục như chốn không người, hẳn là danh động thiên hạ ‘Hoạt Diêm Vương’ Lâm Phụng Thiên.”
Lâm Phụng Thiên là tên ta dùng khi nhập ngũ.
Ta dừng bước, thập phần kinh ngạc.
Danh ta truyền ra đã lâu, y bị giam từ trước, vậy mà vẫn hiểu rõ như thế.
Xem ra đám tử sĩ mất tích của tiền triều thực sự do y nắm.
Y vẫn còn ẩn nhẫn.
Ta kéo khăn che mặt xuống, khẽ cười: “Tứ hoàng tử trí tuệ vang danh xa gần quả không sai.”
Đôi mắt Lý Thịnh khẽ động: “Không ngờ kẻ sát nhân vô số như Hoạt Diêm Vương lại là một nữ tử.”
Ta mỉm cười: “Điện hạ chưa từng giet người, sao biết Diêm Vương không thể là nữ tử? Hay là trong lòng điện hạ, nữ nhân không bằng nam nhân?”
Lý Thịnh bị nghẹn lời, gương mặt tuấn mỹ đỏ bừng.
Ta rút đoản kiếm trong giày: “Đừng dài dòng nữa, giao đám tử sĩ trong tay ngươi cho ta dùng, chờ ta giet Lý Hiển xong, sẽ suy xét lập ngươi làm đế.”
Khóe môi Lý Thịnh giật giật: “Đây là thái độ đàm phán của ngươi?”
Ta chém hai nhát đứt xích, đẩy cửa bước vào: “Không phải! Đây là uy hiếp.”
Dưới ánh sáng mờ, đoản kiếm tỏa ra hàn quang rợn người, yết hầu Lý Thịnh khẽ nhấp nhô, rồi từ tóc lấy ra một tín vật cỡ đốt ngón tay: “Bổn cung chờ tin thắng lợi của Lâm công.”
Hai tiếng “Lâm công” kia hô mà chuẩn a!
Ý tứ là: giúp hắn thành công, tất phong ta làm Quốc công.
Nhìn vào đôi mắt đen tuyền chân thành của Lý Thịnh, tim ta bất giác khẽ run, dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ không rõ nguyên do.
Ta chau mày, định tâm chế ngự.
Hệ thống vang lên trong óc: 【Động tâm rồi đúng không! Theo nguyên kịch bản, Lâm Uyển phải lòng Lý Thịnh, đâm sau lưng Lý Hiển, khiến hắn hoàn toàn hắc hóa.】
Ta cười lạnh, cầm tín vật xoay người rời đi, trong lòng không còn chút gợn sóng nào nữa.
Hệ thống buông lời chê bai: 【Thật là biến thái!】
Ngay khi ta chuẩn bị rời đi, nơi sâu trong chiếu ngục bỗng truyền đến một thanh âm yếu ớt.
“Chủ nhân!”
Ta lập tức xoay người, bước chân không tự chủ lao thẳng vào trong.
4.
Sau khi thu phục tử sĩ của tiền triều, tính mạng ta đã không còn lo lắng.
Ta bắt đầu thường xuyên xuất cung, liên hệ với các cựu bộ trong Trấn Bắc quân.
Hôm ấy, ta vừa trở về cung, bên Thái hậu truyền người đến triệu kiến.
Á nô đẩy ta đi, khi đến điện Thái hậu, chỉ thấy Thái hậu và Hoàng thượng mỗi người ngồi một bên, Mạnh Tình Hinh đang hầu hạ bên cạnh.
Vừa nhìn, ta liền nhận ra nàng ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận