“Bệ hạ, Yêu vương không có bằng cớ, bịa đặt sự thật, mong bệ hạ trả lại thanh bạch cho Ninh Nhất.”
Về khẩu chiến biện luận, Yêu vương tự nhiên không phải đối thủ của Lăng Dao, bị lời lẽ xảo trá của hắn làm cho tức đến đỏ cả mặt mũi.
“Ngươi… ngươi…”
Nói mãi chỉ nghẹn ở hai chữ, không thốt nổi câu trọn vẹn.
Nguyên nhân là do người Yêu giới không tìm được pháp bảo chí tôn trên người Ninh Nhất, giờ chỉ có nhân chứng mà không có vật chứng, lời nói không bằng chứng, không thể định tội Ninh Nhất.
Nhưng bọn họ dĩ nhiên chẳng thể tìm được pháp bảo, bởi vì hiện tại nó đang nằm trong thức hải của ta.
Dù bị bắt giam, Ninh Nhất cũng không chút sợ hãi, trái lại vẫn có thể thản nhiên đối diện cảnh Lăng Dao cùng Yêu vương tranh luận.
Lăng Dao nhìn về phía ta: “Năm đó Hàn Vân tiên tử cùng ta hạ phàm, nàng có thể làm chứng, khi ấy tu vi của Ninh Nhất rất thấp, tuyệt không có năng lực trộm đi pháp bảo.”
Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy mọi ánh mắt đều tập trung vào mình.
Ta bước ra giữa điện, cung kính quỳ bái, dõng dạc nói: “Thỉnh bệ hạ làm chủ cho vi thần.”
“Một là Lăng Dao tiên quân kháng chỉ, trong thời gian lịch kiếp dưới trần đã thành thân cùng Ninh Nhất.”
“Hai là Ninh Nhất sử dụng pháp bảo ‘Đề Bút Thành Thư’ của Yêu giới, sửa đổi vận mệnh của vi thần.”
“Thần kính xin bệ hạ hủy bỏ hôn ước giữa thần và Lăng Dao tiên quân, nghiêm trị Ninh Nhất.”
Một hòn đá ném xuống khơi dậy ngàn tầng sóng.
Chư tiên xôn xao, chẳng ai ngờ Lăng Dao tiên quân lại to gan như thế, trong lúc lịch luyện dưới trần lại cưới người khác ngay trước mặt vị đạo lữ tương lai, càng không ngờ rằng một tiểu yêu lại dám sửa đổi mệnh cách của thần tiên.
Nghĩ tới mà rợn cả người—biết đâu kẻ tiếp theo bị sửa đổi chẳng phải là mình?
Người đầu tiên dâng tấu là Lão Quân: “Cầu xin bệ hạ nghiêm trị Ninh Nhất.”
Tiếp theo là Thần Nông tiên nhân: “Cầu xin bệ hạ nghiêm trị Ninh Nhất.”
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ thần tiên đều dâng tấu thỉnh cầu nghiêm trị Ninh Nhất.
Chỉ riêng phụ tôn và mẫu tôn của ta thỉnh cầu: “Cầu xin bệ hạ giải trừ hôn ước giữa nhi tử ta và Lăng Dao.”
Sắc mặt Ninh Nhất trắng bệch, chẳng ngờ ta lại phát hiện ra sự tồn tại của quyển sách kia, hơn nữa nhìn ta lúc này rõ ràng đã không còn bị cốt truyện khống chế nữa.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng không còn cách nào phá giải nữa mà? Ngay cả Tàng Thư Các của Thiên giới cũng không tìm được, huống chi là nơi khác.
Sắc mặt Lăng Dao cũng chẳng khá hơn Ninh Nhất là bao, ánh mắt nhìn ta đầy thất vọng.
“Hàn Vân, ngươi lại vì hãm hại Ninh Nhất mà làm tới mức này sao? Còn muốn giải trừ hôn ước với ta? Chỉ vì ta từng thành thân với nàng nơi nhân gian? Ngươi sao lại nhỏ nhen đố kỵ đến vậy?”
Hắn tựa như hạ quyết tâm rất lớn, gian nan nói: “Chỉ cần ngươi thu hồi lời vừa rồi, lại xin lỗi Ninh Nhất một câu, ta sẽ không truy cứu nữa, cưới ngươi làm thê.”
Đối diện với Lăng Dao mặt dày vô sỉ, ta lập tức đưa quyển sách trong thức hải ra trước công chúng.
Ta thấy vẻ mặt Lăng Dao vỡ vụn, tựa hồ không dám tin vào hết thảy trước mắt, không tin Ninh Nhất của hắn lại là người như vậy.
Hình phạt của Ninh Nhất rất nhanh được tuyên.
Nàng ta sẽ bị đày vào súc sinh đạo, vĩnh viễn không thể bước vào năm đạo còn lại.
Nói cách khác, nàng ta đời đời kiếp kiếp chỉ có thể làm heo làm chó.
Ta vô cùng hài lòng, hình phạt này so với thần hồn câu diệt lại càng thú vị hơn nhiều.
12.
Ngày hành hình, ta gặp lại Lăng Dao sau nhiều ngày không thấy.
Hắn thần sắc tiều tụy, khóe môi nhếch ra một nụ cười đầy châm chọc: “Ninh Nhất tiếp cận ta là vì mục đích, vậy ngươi thì sao? Cũng là vì quyển sách đó mới yêu ta à?”
You cannot copy content of this page
Bình luận