Dân làng vốn có lòng tốt, không ngờ lại rước sói vào nhà.
Giờ Ninh Nhất còn muốn vu vạ cho họ, ta không nhịn được mà giáng xuống một chưởng, định trừ khử yêu nghiệt kia.
Sắc mặt Lăng Dao đại biến, trong lúc cấp bách không kịp suy nghĩ, trực tiếp đánh ta trọng thương.
Từ đó thân thể ta không còn như trước, uống bao nhiêu linh đan diệu dược cũng vô dụng, người từng được xưng là thiên tài như ta, nay đến xuống giường cũng không làm được.
Ngược lại, Lăng Dao cùng Ninh Nhất ngày càng thân thiết, chẳng mấy chốc đã như keo sơn, bàn chuyện hôn nhân.
Nhưng rõ ràng vị hôn thê của Lăng Dao là ta, tin này truyền đến khiến ta lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Hôm nay, ta và Lăng Dao thành thân, đại sư tỷ nhất định phải đến uống chén rượu mừng.”
Xiêm y hỷ sắc rực rỡ khiến Ninh Nhất càng thêm diễm lệ yêu kiều, càng làm nổi bật thân thể gầy gò tiều tụy của ta nằm trên giường.
Ninh Nhất thấy bộ dạng ta như vậy, khẽ cười một tiếng, đắc ý rời đi.
Lăng Dao không đến thăm ta lấy một lần.
Họ động phòng hoa chúc, còn ta đèn tàn dầu cạn, bỏ mình nhân gian.
Quyển sách ấy, chính là xuất hiện trong thức hải ta vào lúc ấy.
10.
Ban đầu, ta không tin vận mệnh của mình lại có thể bị một quyển sách cải biến.
Ta là thần tiên, lẽ nào lại bị khống chế bởi một quyển sách?
Thế nên ta tìm đến phụ tôn mẫu tôn, muốn giải trừ hôn ước, đoạn tuyệt quan hệ với Lăng Dao.
Nhưng lúc ấy, hiện tượng “ta dần biến mất” liền xuất hiện—chỉ cần hành vi của ta không phù hợp với diễn tiến cốt truyện, sự tồn tại của ta trong thế giới này sẽ trở nên mờ nhạt.
Phụ tôn mẫu tôn hoàn toàn không nhớ rằng ta từng nói muốn hủy hôn, thậm chí ký ức liên quan đến ta cũng trở nên mơ hồ.
Ta cảm thấy tuyệt vọng.
Ngay cả phụ tôn mẫu tôn—hai vị thượng thần—cũng bị cốt truyện chi phối, thì những người khác còn có thể là ngoại lệ sao?
Khi Lăng Dao cùng Ninh Nhất vẫn còn nơi nhân gian, ta đã lật tung Tàng Thư Các của Thiên giới, rốt cuộc trong một quyển cổ tịch ố vàng tìm thấy tin tức về quyển sách ấy.
Quyển sách kia tên là “Đề Bút Thành Thư”, vốn là pháp bảo do Sơ đại Yêu Vương luyện chế nhằm thống nhất Yêu giới.
“Bút đã hạ, kẻ trái sẽ hồn tiêu phách tán; sách đã thành, kẻ hạ bút không thể đổi thay.”
Phía sau là cách phá giải, ta tổng hợp một lượt, phát hiện chỉ cần vì Lăng Dao mà chết mười lần, tiêu trừ toàn bộ nội dung trong sách, ta sẽ có thể được tự do.
Để phòng hậu hoạn, ta đã xé bỏ phần phá giải phía sau quyển sách.
Bởi vì ta đã biết được ai là người đã viết nên quyển sách này.
11
Ý thức tựa như trôi nổi giữa biển ký ức, lênh đênh chìm nổi, mãi mới tìm lại được sự thanh tỉnh.
Tỉnh dậy, người đầu tiên ta nhìn thấy lại là Ma quân, lúc này y đang nắm tay ta.
“Hàn Vân tiên tử, giờ ngươi thế nào rồi?”
Ta khẽ lắc đầu, lúc này việc hệ trọng nhất là phải đến tìm Ngọc Đế để cầu xin hủy hôn.
Ta rút tay lại, giả như không thấy nét tổn thương thoáng qua trên mặt Ma quân.
“Ngươi định đi đâu?” Ma quân thấy ta muốn rời đi, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Ta nghĩ rồi, nói cho y biết cũng không sao: “Đi tìm Ngọc Đế hủy hôn.”
Nghe vậy, sắc mặt Ma quân khẽ biến, có chút ngượng ngập, ngập ngừng một hồi.
“Lúc này tốt nhất ngươi đừng qua đó, bởi vì Ninh Nhất tiên tử đang bị thẩm xét, Lăng Dao tiên quân cũng ở nơi ấy.”
Nhưng ta vẫn kiên quyết muốn đi, trên đường Ma quân liền giải thích rõ tình huống cho ta.
Thì ra sau khi ta ngất đi, Yêu vương thấy chuyện đã lớn, bèn dứt khoát tố cáo lên tận chỗ Ngọc Đế, rằng Ninh Nhất tiên tử của Thiên giới vốn là phản đồ của Yêu giới, ăn trộm pháp bảo chí tôn của Yêu tộc.
Khi đang truy bắt về quy án thì lỡ tay làm bị thương Hàn Vân tiên tử.
Điện lớn vô cùng náo nhiệt.
You cannot copy content of this page
Bình luận