Lớn thêm một chút, ta đã biết phụ tôn mẫu tôn sớm vì ta và Lăng Dao mà xin được một đạo thánh chỉ ban hôn.
Không phải bọn họ không màng đến ý ta, mà là vì thân là người kế nhiệm Tư Tinh điện, bản thân vị trí ấy đã là cao không thể với tới.
Bọn họ chỉ muốn tìm cho ta một chốn nương tựa, để khi họ tiêu tán rồi, còn có người có thể che chở cho ta.
Từ đó về sau, Lăng Dao đối với ta vẫn luôn rất tốt.
Ta không học nổi pháp thuật phụ tôn dạy, liền bị phạt.
Hắn lén trèo tường vào, còn mang theo mấy món đồ chơi nhân gian để chọc ta vui, lại thức trắng đêm cùng ta luyện tập, chưa từng oán trách.
Có kẻ giễu ta thân là người kế thừa tinh nghi mà lại ngu dốt như heo, chẳng học được gì.
Lăng Dao nghe được, liền đánh kẻ đó một trận, đánh đến nằm bẹp trên giường mấy ngày.
Người kia cũng là một tiên nhị đại, phụ mẫu quyền thế rất lớn, người nhà của Lăng Dao phải tốn không ít công sức, mới chuyển được hình phạt của hắn từ hạ phàm lịch luyện thành bế quan kiểm điểm.
Ta nghĩ, Lăng Dao đối với ta tốt như vậy, ta càng phải đối xử với hắn tốt hơn nữa, như vậy mới có thể báo đáp hắn.
Theo năm tháng trôi qua, lỗi lầm hắn phạm lại càng nhiều.
Hắn đá đổ một gốc đào trong Bàn Đào viên, là ta bất chấp cơn giận của Vương Mẫu mà thay bằng một gốc đào thường, lại dùng pháp lực che lấp để nó trông như tiên đào.
Hắn cãi nhau với các vị tiên quân đồng lứa, cũng là ta cúi đầu làm lành, tự đến xin lỗi người ta.
Ngay cả khi hắn phạm phải trọng tội, bị Ngọc Đế giáng phạt xuống nhân gian lịch kiếp, cũng là ta chủ động xin đi theo.
Lúc nhảy khỏi Tru Tiên đài xuống nhân gian, ta đã nghĩ, nếu cứ nắm tay nhau đi mãi thế này, cũng không tệ.
Cho đến khi chúng ta gặp công chúa yêu tộc Ninh Nhất.
Ở nhân gian, ta và Lăng Dao đều là đại sư tỷ và đại sư huynh của Tinh Thiên Tông.
Cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Hôm ấy chúng ta nhận được lệnh từ tông môn, nói rằng mười dặm ngoài có một thôn làng xuất hiện yêu quái ăn người, bảo chúng ta mau tới trừ tà.
Khi tới nơi, Ninh Nhất toàn thân đẫm máu, đang bị dân làng vây chặt.
Thấy Lăng Dao dùng túi Càn Khôn thu yêu quái kia lại, ta ngỡ chuyện đã kết thúc.
Nào ngờ mấy tháng sau, ta lại nghe tiếng cười của Ninh Nhất phát ra từ phòng của Lăng Dao.
Ta đẩy cửa bước vào, tiếng cười bên trong lập tức im bặt, hai người ôm nhau hoảng hốt nhìn ta.
“Yêu nghiệt, nạp mạng!”
Ta tưởng rằng Lăng Dao bị yêu tà mê hoặc.
Nào ngờ Lăng Dao lại trực tiếp đánh ta ngã xuống đất, đem con yêu quái ăn người ấy che chở sau lưng.
“Ngươi đừng như vậy, Ninh Nhất là một yêu tốt, ngươi hiểu lầm nàng rồi.”
Thần sắc của Lăng Dao rất lạnh lùng, hoàn toàn không có chút áy náy vì đã làm bị thương đồng môn.
Ta cố nuốt ngụm máu nơi cổ họng, khàn giọng nói: “Yêu tốt? Nàng giết một người, làm bị thương một người, ngươi không biết sao?”
Lăng Dao có thoáng chột dạ, nhưng rất nhanh liền trấn định, dõng dạc nói: “Nàng giờ đã không còn như vậy nữa.”
Thấy Lăng Dao bảo vệ một yêu tà hại người đến thế, lòng ta đau đớn khôn nguôi.
Khi ấy ta còn cố chấp nghĩ rằng—chắc chắn là yêu tà này dùng pháp thuật mê hoặc Lăng Dao.
Nhưng Ninh Nhất lại bảo rằng nàng ta vốn không có pháp lực, là công chúa tư chất kém cỏi nhất yêu tộc, ở yêu giới lấy cường giả vi tôn, sống một cuộc đời không bằng cái chết.
“Ta là trốn vào làng đó, thân phận nơi yêu giới còn không bằng tiện dân hèn hạ nhất. Ta chịu không nổi nữa, mới chạy đến nhân gian, ẩn mình trong làng, ai ngờ bị phát hiện là yêu, liền bị dân làng truy sát.”
Ninh Nhất giống như đóa bạch hoa tinh khiết nhất, ngập ngừng nức nở kể về vận mệnh thảm thương của mình.
Ta nghe xong giận đến bốc hỏa: “Hoàn toàn không phải như thế! Rõ ràng dân làng đã tốt bụng thu nhận nàng ta, nàng ta lại vong ân phụ nghĩa!”
You cannot copy content of this page
Bình luận