Ta Bỏ Cuộc Sau Khi Có Được Nam Chính

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Ma quân trầm mặc, lặng lẽ nhìn ta.

 

Tức giận rồi chăng, mau mau động thủ đi, đem hết tuyệt chiêu của ngươi mà dội lên người ta đi!

 

Ma quân: “Được thôi.”

 

Ta sững người, lắp bắp nói: “Không… không phải chứ? Huynh đài, phản ứng này có chút không đúng lắm a!”

 

Trong khi ta còn đang ngơ ngẩn giữa cơn gió, bên kia Lăng Dao đã nói: “Đa tạ Ma quân, ta dùng xong sẽ lập tức hoàn trả.”

 

Nào ngờ Ma quân lắc đầu: “Không được, ngươi không thể lấy. Ta chỉ cho Hàn Vân tiên tử mượn mà thôi.”

 

Ta không kìm được rơi hai hàng lệ nóng: “Cho ta mượn là tốt rồi, tốt quá rồi.”

 

Lăng Dao thấy ta kích động như vậy, trong mắt hiện ra một tia động lòng: “Ngươi lại có thể vì Ninh Nhất làm đến mức này, Hàn Vân, ngươi làm tất cả điều này… là vì ta ư?”

 

Ai vì ngươi chứ! 

 

Đại hội Lục giới vừa tan không lâu, chính là ngày ta và ngươi thành thân—nếu lần này không có cơ hội chết, ta liền vĩnh viễn không thể thoát khỏi ngươi.

 

“Đi cứu Ninh Nhất đi.” 

 

Ta đau khổ khôn cùng, chẳng muốn nói thêm một lời.

 

08

 

Phủ đệ của Lăng Dao cách động phủ của ta một đoạn, phủ đệ ấy gần thiên đình hơn, cực kỳ hùng vĩ trang nghiêm. 

 

Nhưng khi chúng ta chạy đến nơi, tòa phủ đệ hoa lệ kia chỉ còn lại một bức tường viện.

 

Lăng Dao gào lên một tiếng: “Ninh Nhất——”

 

Ninh Nhất bị binh lính yêu tộc vây quanh, như gặp được cứu tinh: “Lăng Dao——”

 

Ta nhìn hai kẻ ấy ôm lấy nhau, toàn thân không khỏi nổi đầy da gà.

 

Yêu vương thấy một màn ấy cũng sa sầm sắc mặt: “Bổn vương đang xử lý nội vụ của Yêu giới, mong tiên quân đừng can thiệp quá sâu, kẻo khiến Thiên giới cùng Yêu tộc nảy sinh hiềm khích.”

 

Lời của Yêu vương đã chẳng còn khách khí, song Lăng Dao cứ cố chấp mang cái gọi là cô dũng vì chân ái chống lại thiên hạ. 

 

Nhưng dũng cảm thôi chưa đủ, còn phải xem ngươi có đủ thực lực hay không.

 

Lăng Dao căn bản không phải đối thủ của Yêu vương, chẳng bao lâu liền bị đánh đến thất thế liên tiếp, ngay cả pháp khí bản mệnh trong tay hắn trước mặt Yêu vương cũng chẳng khác gì đồ chơi trẻ con.

 

“Ninh Nhất, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không để ai thương tổn ngươi.”

 

Ninh Nhất cũng làm ra bộ dạng sắp khóc như đóa bách hợp ướt đẫm sương mai: “Lăng Dao——”

 

Trận đánh này đánh đến nỗi như bị táo bón vậy, mãi chẳng thấy tung tuyệt chiêu, khiến ta sốt ruột tới độ dậm chân tại chỗ.

 

Yêu vương thấy hai kẻ đang đánh nhau mà còn tình tứ như thế, tức giận bừng bừng, rốt cuộc không nhịn được mà tế ra đại chiêu, định dạy cho Lăng Dao một bài học.

 

Mắt thấy tam đầu cỏ xoa trong tay Yêu vương sắp sửa đâm vào thân thể Lăng Dao, ta lập tức vận chuyển linh lực, lao đến với tốc độ nhanh nhất, vừa vặn đón lấy mũi cỏ xoa đang đâm tới tim ta.

 

Yêu vương sững sờ, ngơ ngác đứng tại chỗ, thân thể ta như chiếc lá rơi giữa gió cuốn mà ngã xuống.

 

“Hàn Vân!”

 

“Tiên tử!”

 

Mọi thứ như bị nhấn nút chậm lại, trong khoảnh khắc ta ngã xuống đất, ta thấy Lăng Dao lao đến chỗ ta như bay.

 

Lăng Dao ôm lấy thân thể đang không ngừng tràn ra linh lực của ta, giọng khàn khàn nói: “Hàn Vân……”

 

Ta cảm nhận được cảm giác cận kề cái chết quen thuộc, nơi khóe môi nở một nụ cười.

 

Trong mắt Lăng Dao là đầy rẫy bi thương, ta nghĩ, hắn hẳn tưởng rằng ta cười là vì đã cứu hắn.

 

Không.

 

Là bởi quyển sách trong thức hải của ta đã hoàn toàn tiêu tán chữ nghĩa, từ ánh kim biến thành màu tro xám, không còn khả năng khống chế ta nữa.

 

Cuối cùng cũng có thể trở lại làm chính mình. 

 

Trong khoảnh khắc ý thức tan biến, ta nghĩ như thế.

 

09

 

Lần này, ta ngủ mê khá lâu, ký ức ngày xưa như bức họa cuộn tròn, từng tấm, từng tấm lướt qua trước mắt.

 

Khi ta còn trong tã lót đã gặp qua Lăng Dao.

 

Hắn khi ấy hồng hào trắng trẻo, tựa như một tiểu đoàn tử bằng ngọc điêu khắc, ta đưa tay ra nắm lấy hắn, dọa hắn khóc oa oa.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page