Ta Bỏ Cuộc Sau Khi Có Được Nam Chính

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Ta tỏ ý rằng bản thân là tiên tử Thiên giới, tu vi còn cao hơn y, y liền cố ý phô bày cơ bắp tay, rồi duỗi một ngón trỏ ra lắc lắc.

 

“Thiên Đế nói, nhân quả của ngươi chưa dứt, đại đạo chưa thành, vẫn cần lịch luyện nơi hồng trần, bởi vậy bây giờ ngươi là phàm nhân.”

 

“Đợi ngươi tĩnh dưỡng thêm ít ngày, ta sẽ tiễn ngươi xuống nhân gian.” Ma quân vành tai ửng hồng: “Đợi ngươi công đức viên mãn, có thể suy xét đến ta được chăng?”

 

Ta không đáp, Ma quân cũng chẳng ép buộc. 

 

Có lẽ bởi bị ta từ chối, mấy ngày nay cũng không thấy y đâu.

 

Vốn dĩ ta tưởng, khi ta xuống phàm gian, y tất sẽ ra đưa tiễn một phen, nhưng mãi vẫn chẳng thấy tung tích đâu.

 

Ta đợi một hồi, rốt cuộc vẫn bước lên xe trâu, khởi hành đến nhân gian.

 

Tà dương ngả bóng, bóng ta bị kéo dài lê thê. 

 

Trên cổ con trâu đen kéo xe treo một chiếc chuông bạc, mỗi bước một tiếng.

 

Ta không nhịn được mà khẽ cười—Ma quân cho rằng hóa thành bản thể thì ta sẽ không nhận ra y sao?

 

Đường phía trước quanh co khúc khuỷu, tiếng chuông thanh thoát bên tai, ta nghĩ, có y đồng hành qua chốn nhân gian, là vận may lớn của ta vậy.

 

15

 

【Ngoại truyện – Lăng Dao】

 

Ta chẳng phải đích tử duy nhất của phụ tôn, cũng chẳng là kẻ có thiên phú cao nhất.

 

Từ khi có trí nhớ, ánh mắt mẫu tôn nhìn ta luôn ngập tràn thất vọng.

 

Bởi vì ta không thể khiến địa vị bà ấy thăng tiến thêm một bậc.

 

Bà ấy là một tiên tử đầy dã tâm, thủ đoạn lại càng không vừa, vì ta mà cầu được một hôn ước khiến người người ganh tỵ.

 

Ban đầu, ta rất thích Hàn Vân, nàng ấy đối xử với ta rất tốt.

 

Trên người nàng ấy, ta cảm nhận được sự ấm áp của một mái nhà.

 

Nhưng nàng ấy cũng có điểm không tốt—thực lực quá mức cường đại.

 

Thực lực càng cao, dã tâm càng lớn. 

 

Ta sợ nàng ấy giống mẫu tôn của ta, vì truy cầu sức mạnh mà sa vào ma đạo.

 

Vì vậy, ta cố ý phạm sai lầm lớn, bởi ta biết Hàn Vân nhất định sẽ cùng ta nhảy Tru Tiên đài.

 

Sau khi đến nhân gian, nàng ấy vẫn như cũ, ngoài tu luyện ra chỉ biết yêu đương với ta.

 

Ta không muốn nàng ấy đắm chìm trong tu đạo, thường lôi kéo nàng ấy đi làm nhiệm vụ.

 

Kỳ thực ta biết rõ Ninh Nhất không phải yêu lành, cũng biết trên người nàng ta có “Đề Bút Thành Thư”.

 

Ninh Nhất vì sát sinh bừa bãi, trên mình mang nặng nghiệp báo, khó mà thành tiên.

 

Nếu kết thân cùng người, thì nhân quả ấy sẽ chia đều cho phu quân nàng ta.

 

Ta dùng việc thành thân làm điều kiện trao đổi, lấy được tư cách viết kịch tình vào “Đề Bút Thành Thư”.

 

Ta cố ý viết Hàn Vân thành kẻ si tình, đợi khi cốt truyện hoàn tất, nàng ấy sẽ mãi mãi thuộc về ta.

 

Nhưng ta đã đánh giá quá cao tình cảm của bản thân dành cho nàng ấy.

 

Ninh Nhất đã sửa đổi kịch tình, cảm xúc của ta dành cho Hàn Vân dần dời sang Ninh Nhất, khiến ta làm ra vô số chuyện tổn thương nàng ấy.

 

Nhưng như vậy thì sao?

 

Nàng ấy yêu ta.

 

Cho nên ta mới ỷ lại mà vô pháp vô thiên.

 

Không ngờ nàng ấy lại phát hiện ra sự tồn tại của “Đề Bút Thành Thư”, còn bày ra một ván cờ lớn đến thế.

 

Những gì ta làm, đều dựa trên cơ sở nàng yêu ta.

 

Chính nàng ấy dùng tình yêu nuôi dưỡng máu thịt ta, chính ta đã cạn kiệt tình yêu của nàng ấy, cũng là khi nguồn sống của ta khô cạn.

 

Hết thảy đều là nghiệp do ta tự chuốc.

 

Ta cầu Ma quân dùng “Tụ Hồn Đăng” cứu nàng ấy, thậm chí hao tận toàn bộ thần lực, sa vào ma đạo.

 

Ta sẽ dùng toàn bộ phần đời còn lại để sám hối, cũng sẽ vĩnh viễn sống trong địa ngục của tương tư.

 

Toàn văn hoàn.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page