“Anh chỉ chơi bời với họ thôi, em cũng biết mà.”
Phó Thừa Hựu vươn tay ra, muốn kéo tôi lại.
Tôi tránh né một lần nữa.
“Phó Thừa Hựu, tôi không quan tâm anh chơi bời với người khác thế nào, nhưng lần này, tôi không đùa với anh.”
Tôi nhìn anh, người mà thuở nhỏ mình từng yêu mến.
Người mà tôi từng mơ ước sẽ cùng nhau đi suốt cuộc đời.
Đến giờ, chúng ta đã thành người dưng.
Thực sự sao có thể không buồn.
Nhưng bao nhiêu năm qua, tôi đã biết kết quả sẽ là như thế này.
Trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, tự tại.
“Vậy nên, anh không cần phải giải thích gì với tôi.”
Nói xong, tôi đi lướt qua anh ta và vào phòng.
“Lâm Sương.”
Tôi dừng lại, nhưng không quay đầu lại.
“Anh biết em và Thẩm Tòng Giới không có chuyện gì, em giận anh, cố tình làm vậy để trêu chọc anh, trả thù anh phải không?”
Phó Thừa Hựu đi tới, hai tay nắm lấy vai tôi.
“Sương Sương, không ai hiểu rõ tình cảm em dành cho anh bằng chính anh.”
Anh ta tự tin như vậy.
Ngay cả khi cố gắng níu kéo, cũng mang tính chất cưỡng chế, bá đạo.
Nhưng tôi lại càng tỉnh táo hơn.
Còn gì buồn cười hơn khi người mà bạn đã yêu, biết rõ bạn yêu họ đến mức nào.
Nhưng lại không hề quan tâm, không tôn trọng bạn, cứ tự do làm tổn thương và nhục mạ bạn.
Tôi đẩy tay anh ta ra.
“Chuyện này không liên quan đến Thẩm Tòng Giới.”
“Phó Thừa Hựu, chính tôi muốn chia tay với anh.”
Tôi quay người lại, nói một cách nghiêm túc.
“Là tôi, không còn thích anh nữa.”
Sau ngày hôm đó tôi thu dọn đồ đạc và rời đi.
Phó Thừa Hựu không bao giờ tìm tôi nữa.
Anh ta là thái tử gia được người ta nâng niu trong giới thượng lưu của Bắc Kinh.
Còn tôi, chỉ là cô gái mồ côi từng nhận ơn từ mẹ anh ta.
Tôi bắt đầu gửi hồ sơ xin việc khắp nơi.
Với bằng cấp của mình, tôi sớm nhận được thông báo phỏng vấn.
Ngày phỏng vấn, khi đứng dưới tòa nhà, tôi nhìn thấy Thẩm Tòng Giới trên màn hình LED lớn.
Anh ấy mặc bộ đồ công sở màu đen, đứng bên cạnh là vài vị giám đốc và thư ký.
Anh ấy không cười, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Tôi có cảm giác như thể đã qua một kiếp.
Như thể người đàn ông ở trong biệt thự núi sâu, chung giường với tôi ba ngày trong đêm mưa kia chỉ là nhân vật xuất hiện trong mơ của tôi mà thôi.
Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Chuyện với Thẩm Tòng Giới, vào ngày trở về thủ đô, chúng tôi đều im lặng khép lại quá khứ.
Tôi là vì tiền cứu mạng.
Còn anh, có lẽ chỉ vì tôi từng là bạn gái của kẻ thù không đội trời chung của mình mà thôi.
Anh ấy chỉ vì tìm kiếm cảm giác lạ, thấy thú vị mà thôi.
Tôi đã thuê một căn nhà mới, rất gần công ty nhưng nhỏ và cũ.
Cuối tuần, tôi tranh thủ thời gian rảnh để thăm chị Hoa Hoa.
Lần này chị ấy phục hồi khá tốt.
Khi tôi đến thăm, chị ấy nước mắt ngắn dài nói với tôi, em gái chị sắp lấy chồng.
Một cô gái mới chỉ mười tám tuổi, sắp kết hôn với thợ giết mổ của làng bên.
Tôi nắm chặt tay chị Hoa Hoa.
“Để cô ấy trốn đi, đến đây, dù sao cũng tìm được công việc nuôi sống bản thân.”
Chị Hoa Hoa chỉ lặng lẽ lắc đầu trong nước mắt.
Chúng tôi đều biết điều đó khó khăn đến mức nào.
Những dãy núi trùng điệp như là xiềng xích khóa chặt số phận của họ.
Phải may mắn đến nhường nào mới có thể thoát ly như tôi.
Khi rời khỏi bệnh viện, tôi nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự công ty.
Cô ấy rất tiếc khi thông báo rằng cuối cùng công ty đã không tuyển dụng tôi.
Tôi hỏi lý do, và sau khi hỏi xong, tôi đột nhiên nhận ra.
Chắc chắn là Phó Thừa Hựu.
Sau khi cúp máy, một tin nhắn được gửi đến.
“Sương Sương, anh sẽ khiến em trở lại bên anh.”
Tôi đứng bên lề đường, dù là mùa hè nắng gắt nhưng toàn thân tôi lạnh lẽo, ngón tay run rẩy không ngừng.
Tôi mơ màng nhìn lên tán cây và những vệt nắng phía trên đầu.
Đó chính là người đàn ông mà tôi đã yêu suốt năm năm.
Khi tôi thi đỗ vào đại học Bắc Kinh, bị người ta chế giễu vì nghèo và ngu dốt.
Phó Thừa Hựu lạnh lùng bảo vệ tôi, đứng ra thay tôi.
Khi tôi ốm, anh ta đã thức trắng đêm bên giường, vụng về nấu cháo cho tôi.
Anh ta đã mắng tôi, nhục mạ tôi, nhưng lại ôm tôi trong khi say và cầu xin tôi tha thứ.
Vô số hình ảnh, vô số ký ức về anh ta, chồng chất lên nhau, nhưng lại trở nên mơ hồ, không còn nhận ra nổi nữa.
Hóa ra khi còn trẻ, mỗi người đều yêu một hình ảnh hoàn hảo của người khác phái mà mình tưởng tượng ra.
Người Phó Thừa Hựu mà tôi yêu suốt những năm qua.
Chỉ là hình ảnh mà tôi không ngừng tô điểm, lừa dối chính mình để tin tưởng mà thôi.
Tôi đã xóa bỏ mọi liên lạc với những người bạn chung trong vòng tròn xã giao của Phó Thừa Hựu.
Việc tìm kiếm công việc liên tục thất bại.
Tôi quyết định đi bán hàng dưới gầm cầu theo hàng xóm.
Phải có thu nhập để duy trì cuộc sống.
Vẫn còn phải lo lắng cho chị Hoa Hoa, chị ấy chưa hồi phục hoàn toàn.
You cannot copy content of this page
Bình luận